Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh FULL

Chương 38



Các bạn đang đọc truyện Chương 38 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Dương Châu Kiệt ngồi xuống theo Tuyết Chi và nhỏ tiếng hỏi: “Tiêu Chí Khiêm? Có phải là công tử nhà họ Tiêu kia không?”Tuyết Chi cười gật đầu, Dương Châu Kiệt giật mình, tuy sớm đã ngheđồn qua những tin tức về cô và công tử nhà họ Tiêu, nhưng trực giác nóicho anh biết Trương Tuyết Chi không phải loại người thấy sang bắt quànglàm họ, cho nên anh không tin vào những tin đồn đó.Nhưng giờ tận mắtchứng kiến anh mới tin mối quan hệ của hai người này không phải dạngquen biết bình thường!Lúc này, Kiều Nhã ngồi đối diện hai người, thuận miệng hỏi: “Cô Chương và Tiêu Chí Khiêm quen thân với nhau sao?”“Dạ, cũng bình thường.”Đối mặt với Kiều Nhã, Tuyết Chi không dám tỏ vẻ quá.Có thể vì cảm nhận được sự xa cách của Tuyết Chi đối với mình, KiềuNhã mỉm cười: “Tiêu Chí Khiêm quen được bạn là chuyện hiếm có, cũng tốt,ba của cậu ấy mà biết được sẽ vui lắm đây.”“Bạn của Tiêu Chí Khiêm rất nhiều, chú Tiêu có thể yên tâm.”Tuyết Chi vô tư nói, nụ cười tươi rói xuất hiện trên gương mặt xinhđẹp của cô, không hề kém cạnh so với nét đẹp tôn quý cao nhã của KiềuNhã.Kiều Nhã nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nụ cười của bà ta ẩn chứa ý gì đó không rõ ràng: “Vậy là tốt rồi.”Dương Châu Kiệt nhìn hai người, anh cảm nhận được điều gì đó bấtthường nên biết điều ngồi im bên cạnh, tự coi mình là người vô hình.“Tuyết Chi!” Tiếng gọi vang lên từ phía sau lưng cô.Tuyết Chi quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm mặc chiếc áo thunmỏng màu đen cổ chữ V, quần dài kiều dáng thoải mái đang đi về phía cô.Nhìn thân hình của anh có vẻ gầy yếu, nhưng quần áo bất kể trắng hay đendiện lên người anh đều rất bắt mắt.Bước vài bước anh đã đến trước mặt Tuyết Chi, anh cũng không quan tâmđến sự có mặt của những người khác, nở nụ cười tươi như hoa xuân chàocô, bờ môi như hoa hồng của anh nhẹ nhàng đặt lên má cô nụ hôn nhẹ.Trước khi rời khỏi, anh còn cố tình để môi mình lướt hờ qua bờ môicủa cô, rất nhanh, nhanh đến mức người khác sẽ nghĩ đó chỉ là vô tình.Nhưng duy chỉ có Tuyết Chi biết…Anh chàng này là cố ý đây!Viễn cảnh này làm những người có mặt khẽ giật mình.Kiều Nhã giật mình nhìn Tiêu Chí Khiêm rồi lại xoay qua nhìn TuyếtChi.Bà thắc mắc không hiểu cô gái này đã làm gì mà có thể khiến cho đứacon riêng của Tiêu Chính Thịnh vốn dĩ chỉ biết có Tom và Jerry này lạicó hành động như vậy!Trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy, bà thậm chí có thể cảm nhận đượcTiêu Chí Khiêm hết lòng hết dạ vì cô gái này, giống như cả con tim anhđều chỉ có mỗi mình cô gái trước mặt này thôi!Dương Châu Kiệt cũng bất ngờ với cảnh tượng trước mặt, tin đồn côngtử nhà họ Tiêu trạng thái tinh thần không tốt, nhưng với những gì anhvừa nhìn thấy thì anh ta rất bình thường, vậy thì rốt cuộc độ chính xáccủa tin đồn là bao nhiêu phần trăm?Thím Vương nhìn có vẻ vui vẻ, từ lúc cậu chủ quen biết cô Chương đây thì có vẻ như càng ngày càng trở nên bình thường hơn.Tiêu Chí Khiêm nhìn gương mặt ửng đỏ của Tuyết Chi mà không giấu đượcnụ cười, anh kéo tay cô ngồi xuống, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô.“Em ăn sáng chưa?” Anh lên tiếng hỏi.“Em ăn rồi.”Tuyết Chi ngại ngùng gật đầu, cô đang cố gắng làm quen với sự coitrọng của anh dành cho mình, nhưng vì anh quá coi trọng và tập trung sựchú ý vào cô nhiều quá khiến cho cô có chút không thích ứng kịp.Những người khác trong phòng khách như trở thành vật trang trí.Toànbộ những việc vừa xảy ra Kiều Nhã đều không bỏ sót, bà lên tiếng nói vớithím Vương: “Chị Vương, Tiêu Chí Khiêm đến giờ uống thuốc rồi phải ko?”Thím Vương liền vội nói: “Ôi, suýt chút quên mất, để tôi đi lấy thuốc cho cậu chủ.”Tuyết Chi khẽ chớp mắt, ánh mắt cô khẽ sắc lại.Tiêu Chí Khiêm nhìncô, nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô, anh nhíu mày đưa taynhéo nhẹ vào má cô.Tuyết Chi giật mình xoay nhìn anh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô,rồi kề sát tai cô nói nhỏ: “Anh thích em vô tư vô lo, những chuyện phiềnnão em đừng bận tâm tới.”Nghe xong Tuyết Chi lại giật mình lần nữa, cô trợn tròn mắt nhìn anh:rốt cục anh nhìn hiểu được những điều gì? Hay hiểu toàn bộ? Nụ cườibình thản và dáng vẻ điềm tĩnh của anh lại khiến cho cô cảm thấy yên tâmhơn.Cô cười cười gật đầu.Tiêu Chí Khiêm chắc đã nhận ra từ sớm rồi.Nhìn hai người nhỏ to nói chuyện với nhau như chốn không người, KiềuNhã cảm thấy bực tức trong lòng, nhưng bà không thể để lộ cảm xúc để phávỡ đi hình ảnh khí chất độ lượng của mình.Dương Châu Kiệt ở bên cạnh cũng có vẻ không được tự nhiên, tuy rằnganh chỉ là người vô danh tiểu tốt, nhưng mà bị coi như vô hình như vậythì ít nhiều lòng tự trọng của anh cũng cảm thấy bị tổn thương!Cũng may Tuyết Chi kịp thời nhận ra, cô xoay người rồi giới thiệu anhvới Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, đây là Dương Châu Kiệt.”Lúc này ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm mới từ từ dịch chuyển sang nhìnDương Châu Kiệt, bất ngờ được giới thiệu với cậu chủ nhà họ Tiêu, DươngChâu Kiệt bất chợt giật mình và có chút kích động, lồng ngực anh đậpmạnh, hồi hộp tự giới thiệu mình: “Chào cậu Tiêu, tôi là Dương Châu Kiệt…”Không đợi anh nói hết câu, Tiêu Chí Khiêm đã thu lại tầm nhìn, lạilần nữa ánh mắt của anh khóa chặt Tuyết Chi, đồng thời lên tiếng: “Tôinhớ rồi.”Điều kỳ lạ là tuy bị cắt ngang, nhưng Dương Châu Kiệt không hề cảmthấy tức giận, không hề có cảm giác bị coi thường, mà ngược lại anh cảmthấy hưng phấn hơn.Cái cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ mới gặp Tiêu ChíKhiêm, nhưng giống như anh bị khí chất khác người của đối phương chinhphục.Chỉ với câu ‘tôi nhớ rồi’ của cậu Tiêu thôi mà anh có cảm giáchưng phấn hơn cả việc được tuyển dụng.Kiều Nhã lạnh lùng nhìn, bà không biết Tuyết Chi giới thiệu chàngtrai này cho Tiêu Chí Khiêm có mục đích gì.Nhưng trong tích tắc, bàthay đổi biểu cảm trên gương mặt, bà cười hỏi: “Không biết anh Khang đâylàm việc ở đâu?”“À…” Dương Châu Kiệt ngại ngùng đáp lại: “Hiện đang trong giai đoạnhọc tập.” Điều này cũng có nghĩa là hiện anh chưa có công việc ổn định!“À, thì ra là như vậy.” Kiều Nhã gật gật đầu, rồi lại quan sát anh từtrên xuống dưới, trong lòng bà thở phà nhẹ nhõm, có vẻ như Trương TuyếtChi muốn lợi dụng Tiêu Chí Khiêm, nhờ anh giới thiệu công việc cho bạnmình thôi.Lúc này thím Vương đã đem thuốc và ly nước lọc ra đặt trên bàn: “Cậu chủ, đến giờ uống thuốc rồi.”Kiều Nhã bắt chéo hai chân nhìn thẳng Tiêu Chí Khiêm đang ngồi đốidiện, bà chậm rãi nói: “Tiêu Chí Khiêm, uống thuốc trước đi rồi nóisau.”Tiêu Chí Khiêm từ từ quay đầu lại nhìn những viên thuốc lớn nhỏ trênbàn, ánh mắt anh khẽ thay đổi, anh đưa tay cầm lấy những viên thuốc đólên, nhưng anh không cho vào miệng mà dùng tay nghiền nát, phút chốcnhững viên thuốc bị vụn thành bột và rơi vãi trên bàn.Lúc này ánh mắt của Tuyết Chi sáng lên, cô cảm thấy vui cho anh khi thấy anh ý thức được hành động của bản thân mình.Từ trước đến giờ Tiêu Chí Khiêm không phải không biết những chuyệnnày, nhưng anh không phản ứng là vì anh không quan tâm đến bản thânmình, mặc cho những người bên cạnh muốn làm gì anh cũng không quan tâm.Nhưng giờ đã khác, cô đã xuất hiện và cô không cho phép anh tiếp tục bỏ mặc bản thân mình như vậy!Trước khi muốn học cách yêu người khác và muốn được người khác yêu, thì anh nên học cách tự yêu bản thân mình trước đã.“Con…” Mặt Kiều Nhã biến sắc, nhưng rất nhanh bà ý thức được mìnhphản ứng thái quá nên liền lập tức trấn tĩnh lại hình ảnh điềm đạm banđầu, miệng bà lại nở nụ cười dịu dàng: “Tiêu Chí Khiêm, những viên thuốcnày đều giúp ích cho bệnh tình của con, con không được ương ngạnh màphải uống thuốc chứ! Ba con biết sẽ giận đó!”Sau khi mang Tiêu Chính Thịnh ra hâm dọa, bà nói với thím Vương: “Chị Vương, chị đi lấy phần thuốc khác đi!”Bà nói với giọng điệu nhấn mạnh và kiên quyết như không cho phép đốiphương được hỏi lại, thần thái không khác gì nữ chủ nhân trong nhà.Tiêu Chí Khiêm nhìn có vẻ mông lung, mắt anh sâu thẳm nhìn không thấy đáy, anh từ từ xoay qua nhìn Kiều Nhã.Bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm nhìn mình, bất chợt Kiều Nhã giậtmình, toàn thân bà cảm giác như bị đóng băng, lạnh từ trên đầu lan tỏaxuống chân.Đây là lần đầu tiên Tiêu Chí Khiêm nhìn thẳng bà như vậy.“À, vâng, tôi biết rồi.” Thím Vương vừa chuẩn bị rời đi vào trong lấyphần thuốc khác thì bất chợt người vốn im lặng trước giờ đột nhiên lêntiếng nói.“Dẹp cái trò cũ rích đó đi, đừng đem ra trước mặt tôi nữa.” Anh lạnhlùng thốt ra câu nói, giống như chính thức tuyên bố ai đó bị phán cholệnh tử hình, cứng rắn đến mức không có chỗ cho thương lượng.Gương mặt của Kiều Nhã trở nên khó coi hơn, bà muốn nói lại gì đó,nhưng có người ngoài nên bà đành kiềm nén lại, bà cười nhạt nói: “TiêuChí Khiêm, con đang nói gì mà dì nghe không hiểu gì hết vậy?”Sau đó bà đứng dậy khách sáo nói với Trương Tuyết Chi: “Cô Chương, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”Nói xong bà xoay người đi lên lầu.Thím Vương đứng trơ người có chút không hiểu: “Cậu chủ, vậy thuốc này…”“Bỏ hết đi.” Tiêu Chí Khiêm không nhìn mà lạnh lùng quyết đoán lên tiếng trả lời.Kiều Nhã đang bước lên lầu nghe được cũng bất ngờ khựng lại, bànghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Chí Khiêm rồi nhíu mày, không quay đầu tiếptục đi lên.Đến khi phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ, Tuyết Chi mới kéoTiêu Chí Khiêm nghiêm túc nói: “Tiêu Chí Khiêm, em muốn để Tu Kiệt qua đây giúp anh.”Dương Châu Kiệt nghe vậy tỏ vẻ cảm kích nhìn cô, hai người họ chẳngqua chỉ vô tình gặp và quen nhau, anh không ngờ mình lại phúc đức đượccô tin tưởng như vậy, và còn tiến cử cho cậu chủ tập đoàn Tiêu Thị! Anhsẽ biến lòng cảm kích vô biên thành động lực để không phụ lòng tin tưởngcủa cô, anh tự hứa với mình sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.Trong lòng nghĩ vậy, Dương Châu Kiệt cũng trịnh trọng nói: “Cậu Tiêu,tôi không biết tôi có giúp được gì không, nhưng mà tôi sẽ làm hết sứcmình, hy vọng anh cho tôi một cơ hội!”Tiêu Chí Khiêm nhìn qua anh rồi lên tiếng hỏi: “Anh thích cô ấy không?”Dương Châu Kiệt ngây người ra, đây… có thể được coi là câu hỏi sao?Tuyết Chi đưa tay sờ trán mình, cô hít thở sâu rồi ngoái đầu cười rấttươi, sau đó nghiến răng nói: “Chuyện đó quan trọng lắm sao?!”Không ngờ đáp lại câu hỏi của cô là cái gật đầu rất nghiêm túc của Tiêu Chí Khiêm.Đối với anh thì điều này rất quan trọng.Dương Châu Kiệt đành chấp nhận mà nghiêm túc trả lời: “Nếu như cậu Tiêu đã hỏi thì tôi cũng xin thành thật trả lời.”Tuyết Chi như không còn biết phải làm gì, khúc dạo đầu của câu chuyện hình như … có cái gì đó không ổn cho lắm?Cô lại xoay đầu qua nhìn Tiêu Chí Khiêm, quả nhiên sắc mặt của anhcũng đang rất nghiêm túc đến có phần hơi khó coi, cảm giác như báo hiệuchuẩn bị có trận bão táp sắp ập đến.Cô hốt hoảng liền ra dấu hiệu bằng mắt cho Dương Châu Kiệt, nhưngkhông ngờ anh lại không hiểu ý cô, anh cúi đầu tỏ vẻ áy náy nói: “Tôibuộc phải thừa nhận là Tuyết Chi rất đẹp, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhấtmà tôi từng gặp.”Tuyết Chi bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô nhìn chằm chằm Tiêu Chí Khiêm,dáng vẻ của anh bắt đầu có phần đáng sợ hơn, vẻ mặt của anh khiến chongười khác nhìn vào có cảm giác anh đang chuẩn bị muốn bùng nổ.“Hơn nữa điều càng đáng trân trọng hơn là Tuyết Chi không chỉ đẹpngười mà tâm tính lại tốt! Tôi nghĩ là đàn ông thì không mấy ai khôngthích cô ấy được!”Nói đến đây, Dương Châu Kiệt ngừng chút rồi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tuyết Chi.Tuyết Chi bất lực đưa tay đỡ trán mình, trong lòng cô khẽ rên: làm ơn đi, anh có biết nói chuyện không vậy?“Nhưng mà Tuyết Chi, rất xin lỗi, tôi không thích tuýp người như cô.”Vừa nghe đến đây, Tuyết Chi sửng sốt mở mắt nhìn anh: “Anh như vậy là đang đả kích tôi sao?”Dương Châu Kiệt tỏ vẻ ngại ngùng nói: “Thật ra… thật ra tôi thíchtuýp phụ nữ ôn hòa và thanh tú hơn, đại loại giống như là không cần đẹpquá, có thể yên tâm để ở nhà đó.”Hay nói cách khác thì vì Tuyết Chi quá đẹp nên rất dễ gây chú ý, anhkhông có bản lĩnh có thể nắm giữ được người như cô bên cạnh mình, tìm vợthì nên tìm người bình thường thôi vẫn yên tâm hơn.Vừa nghe anh nói như vậy, gương mặt của Tiêu Chí Khiêm liền giãn rahẳn, nét khó chịu vừa rồi cũng biến mất không còn thấy trên mặtanh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.