Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!

Chương 32-2: Bí quyết theo đuổi crush của trà xanh (2)



Các bạn đang đọc truyện Chương 32-2: Bí quyết theo đuổi crush của trà xanh (2) miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Thông báo tin nhắn của quang não vang lên, Đường Bạch mở quang não, thấy Tạ Như Hành hỏi cậu bây giờ đang ở đâu.

Đường Bạch: “Lối vào sân thể dục của học viện. Có chuyện gì sao anh?”

Tạ Như Hành: “Tôi đến sân thể dục tìm em.”

Đường Bạch: “?”

Đợi một lúc, Đường Bạch nhìn thấy một bóng người quen thuộc tiến đến, nhất thời Đường Bạch không dám khẳng định bóng dáng đó là Tạ Như Hành, bởi vì người kia đang xách hai túi trà sữa lớn.

“Các cậu nhìn kìa, cái người đẹp trai đó không phải là Tạ Như Hành sao?!”

Nhóm omega bé nhỏ nhìn thấy hot boy mới nhận chức cách đó không xa, trong lòng liên tục gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh. Đường Bạch bước ra khỏi đội cổ vũ, từng bước nhỏ chạy tới chỗ Tạ Như Hành, ngạc nhiên nói: “Anh Tạ, sao anh lại đến đây?”

Khóe môi Tạ Như Hành hơi nhếch lên: “Mang nước cho các em, thời tiết nóng như vậy, các em còn phải nhảy, uống chút trà sữa bổ sung nước.”

Bí quyết theo đuổi crush của trà xanh ps3: Tặng đồ ăn cho bạn của crush để tăng thiện cảm. (cảm hứng: Đường Bạch dùng đồ ăn để kéo phiếu bầu.)

Đường Bạch được cưng mà sợ: “Làm phiền anh Tạ quá!”

“Tôi nhớ em thích uống ngọt.” Tạ Như Hành cầm ly trà sữa đưa cho Đường Bạch: “Mười phần đường, thêm đá.”

Bí quyết theo đuổi crush của trà xanh ps4: Chi tiết quyết định thành công hay thất bại là phải ghi nhớ sở thích của crush. (nguồn thông tin: Lúc Đường Bạch ghét bỏ việc Cố Đồ Nam gọi đá bào sữa dừa xoài cho mình, cậu cũng đã để lộ sở thích ăn uống.)

Đường Bạch khẽ “dạ” một tiếng, nước mắt lưng tròng, hai tay cầm lấy ly trà sữa do Tạ Như Hành đưa, cảm động đến mức không biết nói gì.

Điều này cũng không thể trách Đường Bạch không có giá, trong đời Đường Bạch đã từng nhận trà sữa từ rất nhiều người, nhưng trà sữa do thần tượng tặng là lần đầu tiên trong đời.

Còn ai nữa! Còn ai có thể được thần tượng coi là chị em tốt giống như cậu!

Nhìn Đường Bạch thỏa mãn uống trà sữa như bé hamster, mắt phượng của Tạ Như Hành hơi rũ xuống, trong mắt có chút cưng chiều, trên khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, sự cưng chiều này giống như những ngọn lửa tình dịu dàng bay tán loạn khắp nơi.

Các thành viên trong đội cổ vũ: Aaaaaaaaaaaaaa đẹp trai quá! ! !

Tạ Như Hành xách túi đi về phía đội cổ vũ. Khi hắn mặc quân phục, rõ ràng là đang đi trong thế giới văn minh bê tông cốt thép, nhưng lại khiến người ta hốt hoảng như nhìn thấy bóng dáng của kẻ săn mồi nguy hiểm đi xuyên qua rừng rậm.

Ánh mắt hắn khi nhìn Đường Bạch rất dịu dàng, nhưng khi mục tiêu là người khác không phải Đường Bạch, cặp lông mày kiếm cực kỳ “dốc” và đôi mắt phượng hẹp lại nhìn vô cùng lạnh lùng.

Dưới ánh nhìn như vậy, nhiệt độ mùa hè giống như giảm xuống tám độ.

Các thành viên trong đội cổ vũ: Aaaaaaaaaaaaaaaa đáng sợ quá!!!

“Tặng các cậu.” Tạ Như Hành đặt túi xuống, xoay người rời đi, bỏ lại một nhóm omega nhỏ bé đang co ro, sợ hãi.

Chờ Tạ Như Hành đi xa, nhóm omega nhỏ giọng thảo luận: “Tuyệt quá!” “Đẹp trai ghê!” “Anh ấy có tình cảm tốt với Đường Đường.”

Đường Bạch ưỡn ngực tự hào, hận không thể khoe chị em tốt của mình với cả thế giới, khoe tình chị em thần tiên giữa cậu và Tạ Như Hành!

Thời gian giải lao của đội cổ vũ đều bị một đôi mắt xanh xám thu hết vào, Cố Đồ Nam trầm ngâm mở quang não ra.
Buổi kiểm duyệt vẫn chưa kết thúc, bây giờ là thời gian rảnh rỗi cho mọi người. Sinh viên học viện quân sự và sinh viên các học viện có thể tham quan các phòng ban khác nhau, chẳng hạn như đi xem tác phẩm vũ khí của Khoa Cơ khí, đi xem bàn cờ chiến cát của Bộ Tư lệnh, Đường Bạch và hội chị em dự định đi dạo xung quanh.

Đầu tiên là đi Khoa Cơ giáp, trước tiên phải hâm nóng tình cảm với chị em tốt!

Triển lãm của Khoa Cơ giáp Tác chiến là mô hình chiến đấu do sinh viên điều khiển đấu với nhau. Cá nhân xuất sắc như Tạ Như Hành đã có đủ tư cách để trở thành trọng tài. Lúc này, hắn đang đứng trên một võ đài nhỏ dựng tạm thời, tập trung vào hai mục đích: một là chú ý đến tình hình trận chiến, hai là quan sát bóng dáng Đường Bạch đang đi về phía mình.

Tạ Như Hành nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, chuẩn bị nở nụ cười trà xanh giống như nội dung trong buổi phát sóng trực tiếp lớp học trà nghệ của Đường Bạch. Nhưng khi nhìn thấy bóng người đang đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, nụ cười liền đông cứng lại.
Cố Đồ Nam đẩy xe chở đầy bánh ngọt, gã nói với Đường Bạch và các omega phía sau cậu: “Mọi người nhảy cổ vũ chắc chắn sẽ tốn nhiều calo, ăn chút gì đó bổ sung năng lượng đi.”

Nhóm omega bé nhỏ đều nhìn Đường Bạch, thầm nghĩ đây quả thật là học sinh siêu xuất sắc mà thầy Hoàng thường nói đến!

Sức hấp dẫn lớn đến mức có thể khiến hai alpha cao cấp một bên tặng đồ uống, một bên tặng món tráng miệng!

Cố Đồ Nam đem một cái bánh nhỏ đưa cho Đường Bạch, đôi mắt xanh xám nghiêm túc nhìn chăm chú Đường Bạch: “Bánh ngọt lần này không có xoài.”

Đường Bạch cầm ly trà sữa chớp mắt, nhất thời không hiểu Cố Đồ Nam đang làm gì, chẳng lẽ muốn lấy lòng chị em tốt của người mình thích sao?

Tuyệt! Tiến bộ lớn đến mức khiến mình phải nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa.
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi uống trà sữa no rồi, không ăn thêm được.” Đường Bạch mỉm cười từ chối.

Nhìn nụ cười đã lâu chưa thấy của Đường Bạch, Cố Đồ Nam giật mình.

Đã bao lâu rồi gã không được nhìn thấy nụ cười ấy?

Thật tốt khi có thể thấy nụ cười ấy lần nữa.

“Có cần tôi đi dạo cùng em không? Tôi tương đối rảnh nên không muốn ở đây cả buổi chiều.” Cố Đồ Nam gạt đi vẻ bàng hoàng nhất thời, kiên trì nói.

Tạ Như Hành: “…”

Tạ Như Hành nổi lên ý định gϊếŧ người.

“Không cần.” Đường Bạch uống một ngụm trà sữa, phồng má nói: “Tôi muốn nghe anh Tạ giải thích trận đấu.”

Đường Bạch ngoan ngoãn đứng dưới võ đài đợi Tạ Như Hành. Qua một lúc, thảo luận đôi bên kết thúc, Tạ Như Hành từ trên đài nhảy xuống.

“Anh Tạ!” Đường Bạch đưa tay chạm vào huy hiệu cá nhân xuất sắc trên áo Tạ Như Hành: “Huy hiệu này đẹp quá!”
Tạ Như Hành tháo huy hiệu xuống, cài lên áo Đường Bạch: “Cho em.”

“Không cần đâu.” Đường Bạch định tháo xuống, chợt nghe Tạ Như Hành nói: “Đây là vinh dự của hai chúng ta.”

Đường Bạch sửng sốt một chút, Tạ Như Hành nhẹ nhàng xoa đầu cậu, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Tạ Như Hành: “Mặc dù hiện tại tôi không biết vì sao em không chịu tiết lộ thân phận, nhưng tôi biết thực lực của em nhất định sẽ giành được rất nhiều huy hiệu danh dự. Cho nên, chúng ta hãy đeo lên trước để xem tác dụng nhé?”

Đường Bạch cúi đầu nhìn trâm cài áo Paruru cùng chỗ với huy hiệu cá nhân xuất sắc, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.

Tạ Như Hành: “Đúng rồi, Cố Đồ Nam cũng tặng em bánh ngọt. Tôi cảm thấy anh ta có vẻ chú ý những gì tôi đang làm, em có cảm thấy thế không?”
Tạ Như Hành: Thằng chó đó đang bắt chước tôi!

Đường Bạch: “?”

Anh, anh cũng biết Cố Đồ Nam yêu thầm anh?

Đường Bạch luống cuống, vội vàng, hung ác muốn chia rẽ CP nhân vật chính: “Mặc dù anh ta tặng em bánh ngọt, nhưng em nghĩ người như Cố Đồ Nam không phải đối tượng thích hợp để yêu đương.” Đừng vì tên chó alpha đó lấy lòng chị em tốt của mình mà cảm động!

Cố Đồ Nam: “…”

Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của tình địch, Tạ Như Hành nhấp một ngụm trà xanh, thoải mái nói: “Phải, tôi cũng nghĩ như vậy.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.