[ABO] Quy Khứ Lai Hề

Chương 45: 45: Chương 43



Các bạn đang đọc truyện Chương 45: 45: Chương 43 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Trong phòng trúc chỉ có một ngọn đèn nên căn phòng có chút tối, Ôn Khách Hành đem đèn đuốc thổi sáng lên một chút, một tay kia khép lại Chu Tử Thư trong ngực.

Chu Tử Thư dựa vào người hắn, hai má dán vào cổ hắn thủ lĩnh Thiên Song ngày xưa sát phạt quyết đoán, lúc này lại nằm trong ngực quỷ chủ, quanh thân tựa như nhu nhược không xương cứ như hai người này là hai người khác nhau.

Hai con mắt Chu Tử Thư nửa mở nửa đóng, mắt thấy bên cạnh đèn có một bụi sơn trà nở rộ, hương thơm thanh u, muốn vươn ngón tay vuốt ve cánh hoa còn mang theo sương lại không còn nửa phần khí lực nữa.

Ôn Khách Hành thay y khoác một bộ trường bào, đẩy mái tóc dài nửa ướt của y ra nhìn vết thương sau gáy y.

Vết cắn năm xưa mà Hách Liên Dực lưu lại đã vỡ ra, máu tươi tuôn ra, trong phòng nhỏ cũng có thuốc trị thương và chữa thương, Ôn Khách Hành dùng một miếng vải mềm dấp nước, một tay khép eo Chu Tử Thư, một tay nhẹ nhàng lau vết máu kia.
Chuyện tốt của hai người họ vừa hài hòa, vết cắn ngày xưa đã trải qua khí càn nguyên mới liền da bóc thịt bong, đợi máu bẩn chảy hết, da thịt trường hợp, chỗ lạc ấn sẽ không lưu lại nửa điểm dấu vết.

Lúc hai người bản đạo vui vẻ nghĩ là sẽ có đau đớn khó chịu nhưng lại không ngờ không phải như thế.

Mới vừa rồi mạc thiên tịch địa, ở trong suối nước nóng mấy lần mây mưa chẳng những không có nửa điểm đau đớn mà còn có thêm sự khoái mỹ khó tả, như lên cực lạc.

Tình đến nồng đậm, Chu Tử Thư ngồi ở đầu gối Ôn Khách Hành, một tay chống bả vai hắn, một tay nâng hai má hắn cùng hắn hôn môi, thực là uyển chuyển không nơi nào không đẹp.

Lúc này Chu Tử Thư đã cực kỳ mệt mỏi, chỉ cảm thấy ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được, đơn giản dựa vào Ôn Khách Hành mặc cho hắn chiếu cố, trong lòng chỉ là ngọt ngào ấm áp, lại chưa bao giờ biết hóa ra chuyện cá nước thân mật này hóa ra là tư vị tiêu hồn như vậy.
Ôn Khách Hành thập phần cẩn thận thay y xử lý vết thương thỏa đáng, biết vết thương cải nguyên này không thể băng bó, cần phải để trần huyết chảy hết mới được.

Cũng may Chu Tử Thư không búi tóc, ngày thường tóc dài buông eo, người bên ngoài cũng không thấy được vết thương này.

Hắn dừng lại động tác, dưới ánh đèn đối diện với Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trên người y hương mai nồng đậm hơn lúc trước liền biết là bởi vì kết khế với Tấn vương đã bị phá, tưởng tượng trong ngực người này khi tín kỳ đến, lại càng phong tình nhất thời lại si ngốc.

Chu Tử Thư cảm thấy miệng vết thương sau gáy ngứa ngáy, ngẩng đầu lên lười biếng nhìn Ôn Khách Hành, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi trước mắt hắn: “Tiểu tử ngốc, nhìn cái gì vậy?” Thanh âm của y rất khàn khàn.
Ôn Khách Hành cười hôn lên má y: “Nổi bật.

Lao tâm lặng lẽ…”
Chu Tử Thư sờ sờ tóc hắn: “Suốt ngày đều là những thi từ ca phú loạn thất bát tao này, lão tử thực tám đời xui xẻo nên mới gặp phải ngươi.”
“A Nhứ, huynh thật sự là tám đời xui xẻo sao?” Ôn Khách Hành cười khẽ, tắm xong hồng y, lương nhân trong lòng, một người một nụ cười, mỗi lời nói một hành động, đều là xuân ý tràn đầy phong tình.

Chu Tử Thư trong lòng làm sao không phải như vậy, lôi kéo Ôn Khách Hành nằm xuống trên giường trúc, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ngực, một cái chăn mỏng bao lấy thân thể hai người, hồng trần vạn trượng này, từ nay về sau cũng chỉ có hai lòng người tương phản.

Y cắn lỗ tai Ôn Khách Hành thổi khí như lan, thấp giọng nói: “Ta giết người như thường, gây nghiệt vô số, tương lai xuống mười tám tầng địa ngục, vào chảo dầu, vào biển lửa, lại phạt ngươi tam sinh tam thế ở bên ta không tách ra được, đánh không đi, làm một đôi ma đầu sinh tử oan gia.”
Ôn Khách Hành hít sâu hương thơm trên người y, ôm y vào trong ngực một tay vuốt ve bên hông y: “Ta gây họa nhân gian, sát nghiệt nặng nề cũng là tội đồ không thể tha thứ, tam sinh tam kiếp còn ngại không đủ, tốt nhất là đời đời kiếp kiếp.”
Chu Tử Thư hôn lên môi hắn, thanh âm cực kỳ ôn nhu: “Được, nếu hai người ta đều tội ác tày trời, vậy đành phải sinh kiếp kiếp, vĩnh viễn liên lý.”
Sáng sớm hôm sau đứng dậy rửa mặt chải đầu, ngoài cửa sổ thu ý đang nồng đậm, Chu Tử Thư cảm thấy thương thế không có gì đáng ngại liền cùng Ôn Khách thương nghị chuyện của Đặng Khoan và Cao Tiểu Liên: “Độc Hạt đã tìm tới nơi này làm sao có thể không biết Đặng Khoan cùng con gái Cao Sùng cũng ở đây? Người này làm việc không rõ, lại là người của Triệu Kính cùng Thiên Song hợp tác, thật sự đáng sợ.”
Ôn Khách Hành nhớ tới đêm đó cùng Hạt Vương giao thủ, chỉ cảm thấy người này quỷ dị khó lường, quả thực khó có thể đối phó.

Hắn trước kia thống soái chư quỷ, toàn bộ dựa vào vũ lực trấn áp.

Người trong Quỷ Cốc làm việc tuy rằng âm độc nhưng trong lòng mọi người nghĩ đơn giản chính là tiêu diệt cốc chủ hắn, hoặc là rời khỏi Núi Thanh Nhai, kỳ thật có chút dễ tính, trong cốc cũng ít gặp được loại người như Hạt Vương, chỉ cảm thấy hắn bất định, tựa hồ không coi trọng công danh tài phú, cũng không coi trọng lưu ly giáp kia, nghĩ tới nghĩ lui không có đầu mối, cũng không muốn nghĩ tiếp nữa.

Thấy Chu Tử Thư ngồi bên cạnh đóa hoa trà đối diện với gương liền tự nhiên thay y chải tóc dài sau đó lại thay y cài trâm ngọc lên.
Từ lúc hai người thành hôn đến nay mới có nhạc động phòng hoa chúc, hai tay hắn đặt ở trên vai Chu Tử Thư, nhìn hình ảnh phản chiếu của Chu Tử Thư trong gương đồng, trước kia không biết nhu tình như nước ở đâu mà bây giờ lại nhìn trong đôi mắt của Chu Tử Thư mới hiểu được tình ý dày đặc ẩn chứa trong bốn chữ nhu tình như nước kia.

Chu Tử Thư một tay vuốt ve tay Ôn Khách Hành: “Đừng nhìn nữa Ôn đại thiện nhân lại nhìn da cũng bị ngươi xem rớt một tầng rồi.” Lời còn chưa dứt bỗng nhiên lại cười ra tiếng: “Lúc mới quen ngươi cả ngày miệng lưỡi trơn chu còn tưởng rằng ngươi lợi hại đến mức nà, kết quả…” Nói đến đây lại bỗng dưng không nói nữa.
Ôn Khách Hành biết y là trêu ghẹo chuyện đêm qu nên cũng đỏ mặt: “A Nhứ, vi phu từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, huynh không đau lòng ta một chút lại còn chê cười ta?”
“Được được được, không chê cười ngươi.” Chu Tử Thư cười đứng dậy: “Chúng ta ở chỗ này gần hai tháng cũng nên về nhà rồi.”
Nhà mà Chu Tử Thư nói đương nhiên chính là Tứ Quý sơn trang.

Một biệt hơn mười năm, mấy lần qua núi mà không vào đều bởi vì Chu Tử Thư trong lòng cảm thấy tội nghiệt sâu nặng, đem cơ nghiệp Tứ Quý sơn trang chôn vùi ở Tấn Châu, ngay cả Cửu Tiêu cũng bồi mình vào đó, y không có mặt mũi đối mặt với tiền nhân.

Mà nay tang thương trải qua, rốt cục đào thoát khỏi Tấn Châu, đại nạn không chết, lại được tân sinh, vả lại thu được Trương Thành Lĩnh làm đồ đệ, trong lòng liền cảm thấy hôm qua đã chết, nếu muốn sống sót thật tốt liền cần phải trọng chấn lại Tứ Quý sơn trang, kéo dài truyền thừa, ngày sau cũng dễ đối mặt mới những người của của sơn trang ở dưới suối vàng.

Vả lại sau nhiều năm trôi nổi lại tìm được về Ôn Khách Hành đương nhiên là muốn đem hắn mang về Tứ Quý sơn trang, để bù đắp cho tiếc nuối của ân sư trước khi lâm chung.

Y nói như vậy, Ôn Khách Hành há có thể không biết tâm ý của y, mặc dù biết trước mắt vẫn còn nguy cơ tứ phía nhưng mong về chi tâm, so với Chu Tử Thư càng là khẩn thiết hơn.
Hắn từ sau khi luân nhập Quỷ Cốc liền không còn nhà, không người thương tiếc, không người thương yêu, nhân sinh tựa như một cơn ác mộng không thể tỉnh lại được nữa, chỉ có bỏ lại nhân tính đeo da quỷ mới có thể gian nan sống sót, làm sao còn dám hy vọng xa vời có thể có được một ngôi nhà? Hiện giờ thật sự cùng Chu Tử Thư ở một chỗ, cùng y dưới ánh đèn đối rượu, chung chăn chung gối, đây mới là lại có nhà, bóc lớp da quỷ, hoàn dương làm người.

Hắn chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với người này, thế gian này liền không còn đáng sợ đáng hận nữa, ngày xưa si ngốc nhưng đến hôm nay đều cùng Chu Tử Thư một lòng cô dũng hòa làm một chỗ, trong lòng hào tình sinh sôi chỉ cảm thấy người trong thiên hạ đều là người cùng hắn đối địch rồi lại như thế nào? Hai tay hắn đặt lên vai Chu Tử Thư cúi đầu hôn lên sườn mặt Chu Tử Thư, Chu Tử Thư hơi ngẩng đầu lên, lông mi lướt qua hai má Ôn Khách Hành, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của hắn ôn nhu nói: “Được rồi, quấn người như vậy, ngươi là oa oa ba tuổi sao?”
Dùng xong bữa sáng Chu Tử Thư nói muốn đi trong rừng trúc giải sầu bảo Ôn Khách Hành đi xem Trương Thành Lĩnh luyện công, Ôn Khách Hành lúc này lại có chút không muốn tách ra khỏi y, vả lại hôm trước vừa mới xảy ra chuyện Hạt Vương, trong lòng không khỏi lo lắng, nghĩ lại Chu Tử Thư lúc này công lực dần dần phục hồi nhưng cũng không cần e ngại, si triền như vậy giống như mình xem thường y liền thập phần nghe lời đi tìm Trương Thành Lĩnh.

Chu Tử Thư một mình đi chậm dọc theo con đường nhỏ trong rừng, lúc đi qua suối nước nóng kia không khỏi đỏ mặt.

Đi thêm vài bước nữa chính là sâu trong bóng râm, giữa thương trúc sương sương điểm lộ ra ánh sáng buổi sáng, sương mù mờ, cảnh trí cũng không thua kém Tứ Quý sơn trang.

Y đứng nhìn một lát bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại là A Tương xuyên hoa phất lộ đang nhảy nhót một đường đi vào trong rừng, Tào Úy Ninh lại không ở bên cạnh nàng.

Y còn chưa mở miệng triệu hoán liền thấy A Tương ngồi xổm xuống từ bên cạnh hoa trà, đưa tay cầm lấy cánh hoa trà kia, từng cánh từng cánh xé đầy đất, trong miệng còn lẩm bẩm.
Chu Tử Thư thấy vậy mỉm cười thầm nghĩ thì ra tâm sự của nữ nhi thiên hạ đều bình thường, cho dù là Tiểu A Tương không sợ trời không sợ đất cũng có lúc tình đậu mới mở, sầu muộn khó hiểu.

Y đáng thương cho hoa trà kia vô cớ bị A Tương tàn phá liền ho khan một tiếng chậm trãi đi lên phía trước: “Ở đây làm gì vậy?
A Tương hoảng sợ đứng lên lấy váy lau đi nước hoa trên tay: “Chu đại ca, huynh trốn ở chỗ này làm gì? Làm ta giật mình.”
“Muội ở chỗ này lại làm cái gì, hoa trà đang đẹp cũng bị muội làm cho lộn xộn.

Úy Ninh đâu?”
“Hắn là một kẻ ngốc, huynh đừng nhắc đến hắn nũa!” A Tương tức giận nói Chu Tử Thư liền biết là đôi tiểu tình nhân này nháo không được tự nhiên, lại nhìn không ra Tào Úy Ninh tính tình ôn hòa, ngày thường ở trước mặt A Tương khước nặc thế nhưng còn có thể làm nàng tức giận, trong lòng cũng buồn cười.

Y kỳ thật rất thích ngây thơ hài đồng, Hách Liên Dao lớn tuổi, ngoài Hách Liên Tuần, Hách Liên Dực còn có hai trai ba gái, đều là sau khi kế vị cùng thị thiếp sinh ra, mỗi người đều giống ngọc tuyết đáng yêu, y đối với Hách Liên Tuần nghiêm khắc, đối với những thứ hài tử kia lại rất yêu thương, ngẫu nhiên có gặp liền đùa giỡn làm trò đùa, vưu hỉ những hài đồng kia.

A Tương vẫn là thiếu nữ, vả lại là do Ôn Khách Hành một tay nuôi lớn, nói là tỳ nữ nhưng là càng giống muội tử, trong mắt Chu Tử Thư nàng lại cung giống như nữ nhi mình vậy, liền nói: “Như thế nào? Hắn khi dễ muội? Có muốn đại ca làm chủ cho muội không?”
A Tương đưa tay ngang vào cổ hùng hổ nói: “Hắn dám! Ta chém hắn!”
Chu Tử Thư thở dài, chút thương hương tiếc ngọc chi tâm kia bị những lời này của A Tương làm cho bay sạch sẽ: “Muội là một cô nương gia, cả ngày há miệng không nói lời hay thật sự là cực kỳ giống người nào đó.” Nhớ tới Ôn Khách Hành, y lại cười, thanh âm bất giác lại ôn nhu một chút: “Hắn không khi dễ muội vậy các muội lại nháo cái gì để ho không được tự nhiên?”
A Tương ngồi xổm bên cạnh hoa trà, cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân thấy một đóa hoa trà bị mình xé đến thất linh bát lạc liền đưa tay gạt những cánh hoa vụn vặt kia, một lúc lâu mới nói: “Chu đại ca, ta nghe Đại Vu nói vết thương của huynh đã khỏi, có phải là thật hay không?”
“Như thế nào, ta chữa khỏi muội không vui sao?”
“Tất nhiên là vui! Huynh cùng chủ nhân mới thành hôn nếu cứ như vậy mà chết để cho người làm góa phu, thương tâm cả đời ta sẽ đuổi tới âm tào địa phủ cũng muốn đem huynh bắt về rồi bóp chết.”
Chu Tử Thư cười gượng một tiếng: “Nếu muội không phải là một cô nương, lão tử một ngày sẽ đánh muội tám lần!” Trong lòng nghĩ muốn mang theo tiểu ma tinh này trở về Tứ Quý sơn trang vậy thật đúng là từ nay về sau vĩnh viễn không có ngày yên rồi.
A Tương thè lưỡi buồn bực nói: “Chủ nhân nói huynh bị thương tốt rồi liền muốn cùng huynh trở về Tứ Quý sơn trang…”
Nàng vừa nói như vậy Chu Tử Thư nhất thời liền hiểu được: “Như thế nào, muộikhông muốn đi cùng chúng ta, muốn đi theo Tào đại ca của mội?”

“Ta đương nhiên đi theo chủ nhân, mới không cần đi theo đại sỏa tử kia.” A Tương đầu lắc như trống bỏi: “Huynh đừng nhìn chủ nhân tiền nhân mẫu mực, kỳ thật cái gì cũng không biết, ngay cả quần áo cũng không biết gấp, nếu àm xa ta nhất định là nửa bước khó đi.

Chu đại ca, huynh gả cho chủ nhân ta cũng không được hối hận, cho dù hối hận cũng không kịp.”
Chu Tử Thư còn chưa trả lời liền nghe thấy tiếng Ôn Khách hành: “Nha đầu, há miệng nói bậy cái gì? Những ngày này không nhìn chằm chằm vào ngươi nên ngứa da phải không?”
A Tương đứng dậy chạy đến bên cạnh Ôn Khách Hành, thập phần thân mật giữ chặt ống tay áo của hắn: “Chủ nhân, đêm qua hội đèn kia rất náo nhiệt, sao lại không gặp người vậy? Người Nam Cương bọn họ ca hát nhảy múa rất vui vẻ.” Tuy nói bởi vì nàng còn nhỏ, không kiêng dè, nhưng dù sao cũng là nam nữ khác biệt, chuyện Càn Khôn âm dương này từ trước đến nay chưa từng nói với nàng, thấy nàng hỏi như vậy liền thập phần xấu hổ, bất giác liếc Chu Tử Thư một cái: “…! Đúng là rất náo nhiệt…!Chẳng qua ta lo lắng thân thể A Nhứ liền sớm trở về.”
Cũng may A Tương cũng không truy vấn liền nói: “Nếu Chu đại ca đã khỏe rồi chúng ta khi nào đi vậy?” Ôn Khách Hành thấy trong lời nói của nàn có chút buồn bã, hắn đối với A Tương so với Chu Tử Thư tất nhiên là hiểu rõ hơn, lập tức trầm xuống mặt: “Như thế nào, họ Tào kia đối đãi với ngươi không tốt?”
A Tương lắc đầu, suy nghĩ một chút lại gật đầu: “Hắn nói…!Hắn ta nói…!Hắn nói hắn muốn trở về Thanh Phong kiếm phái, không giống như chúng ta.”
Ôn Khách Hành nghe xong lạnh lùng nói: “Như thế nào, chẳng lẽ là chê tiểu nha đầu nhà quỷ chủ không xứng với danh môn thiếu hiệp Thanh Phong kiếm phái của hắn?”
Mặt A Tương đỏ bừng, nàng thuở nhỏ được Ôn Khách Hành nuôi dưỡng vô pháp vô thiên, kiêu căng quen rồi, Ôn Khách Hành là quỷ chủ, nàng ở trong cốc từ trước đến nay giống như tiểu công chúa, vất hàm sai khiến, ai dám không kính phục? Nhăn nhó như vậy cũng chưa bao giờ có: “Không phải…!Chủ nhân…!Tiểu tử ngốc đó nói…!Hắn nói…!Hắn muốn trở về bẩm báo sư phụ, cưới…!cưới ta…” Nói đến những chữ sau thanh âm như là ruồi muỗi, hai má đỏ ửng so với đóa sơn trà kia còn diễm hơn vài phần.

Ôn Khách Hành nghe nàng nói như vậy sắc mặt hơi khép lại: “Cái này ngược lại còn giống như một câu nói của người khác.

Chỉ là thành thân liền thành thân, lão già Mạc Hoài Dương kia có cái gì để hỏi?”
Chu Tử Thư cười lắc đầu: “Úy Ninh thuở nhỏ lớn lên ở Thanh Phong kiếm phái hắn không cha không mẹ, Mạc Hoài Dương chính là tôn trưởng của hắn, thành thân là chuyện đại sự làm sao lại không đi hỏi tôn trưởng cho phép? Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư nói như vậy, nghĩ lại cũng cảm thấy có chút đạo lý.

A Tương ở bên cạnh hắn luận tình cảm chính là chí thân, luận thân phận là tỳ nữ, Tào Úy Ninh tuy nói người ngốc một chút, võ công cũng chưa đạt tới thượng cảnh, nhưng dù sao sư xuất danh môn, nếu muốn cưới vợ đương nhiên phải chọn danh môn thục nữ, phải môn đăng hộ đối.

Hắn đối với A Tương kính trọng như vậy một lòng muốn mai mối danh chính ngôn thuận coi như là một mảnh thật lòng, liền lập tức hừ lạnh nói: “Đã như vậy để cho hắn trở về.

A Tương, tiểu tử kia nếu không tới cửa cầu hôn cho tốt ngươi cũng không được qua lại với hắn nữa, nếu không ta chặt gãy hai chân hắn.”
Chu Tử Thư thấy hai người một người quấy rầy, một người cố tình gây sự, thật sự là một đôi bảo vật sống.

Chớp mắt thấy Tào Úy Ninh cũng từng bước đi về phía này liền nói: “Lão Ôn, ngươi nói với người ta là được, nữ nhi đại sự hô đánh hô giết giống cái bộ dáng gì? Nào có núi thái sơn già như ngươi sao?”
Ôn Khách Hành hừ một tiếng, Tào Úy Ninh kia đến gần không ngờ Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành đều ở đây, thấy Chu Tử Thư tinh thần đi lên không giống như ngày xưa mặt mang bệnh dung, cũng cao hứng chắp tay nói với hai người: “Ôn huynh, Chu huynh, Chu huynh thân thể khỏe mạnh thật sự là đáng mừng.”
Ôn Khách Hành không biết từ khi nào lấy quạt gấp ra phe phẩy nhẹ nhàng.

Kỳ thật lúc này thời tiết là tháng mười lại là sáng sớm, Nam Cương có nóng đến đâu cũng không cần quạt giấy.

Hắn run rẩy cổ tay như vậy, trên mặt thần sắc nghiêm túc, mắt hàm chứa sát khí rất có khí phái thống lĩnh ba ngàn quỷ chúng ngày xưa, nhìn Tào Úy ninh nhiên nói: “Tào huynh đệ, nội tử thương thế đã tốt chúng ta liền trở về Côn Châu, không biết Tào huynh đệ có tính toán gì?”
“Tại hạ rời khỏi sư môn đã lâu ngày.

Cái đó…!Không thành thể thống, phải trở về Thanh Phong kiếm phái, gặp qua ân sư…” Tào Úy Ninh thấy Ôn Khách Hành thần sắc bất chính, trong lòng có chút phát hoảng.

Ngày đó hắn bị Độc Hạt đuổi giết lại được Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư cứu, cũng biết Ôn Khách Hành chính là quỷ chủ Núi Thanh Nhai, mà A Tương nếu là tỳ nữ của Ôn Khách Hành đương nhiên cũng là một thành viên trong đám ác quỷ Thanh Nhai Sơn.

Hắn kỳ thật giống như Cao Tiểu Liên, thuở nhỏ lớn lên trong danh môn chính phái nghe nhiều chuyện xưa của Thanh Nhai Sơn ác quỷ tự nhiên sẽ cho rằng Thanh Nhai Sơn Quỷ Cốc chính là chỗ ác nhất trên đời, mà Quỷ Cốc cốc chủ kia chính là người xấu.

Cũng là nhân duyên kỳ hội, hắn lần đầu tiên xuất sơn hành tẩu giang hồ đi tới phái Nhạc Dương liền gặp A Tương.

Hắn không biết lúc trước A Tương tiếp cận hắn chính là có dụng tâm khác, chỉ nói hai người bèo nước gặp nhau.
Thanh Phong kiếm phái chính là môn đệ đạo gia, Tào Úy Ninh tuy là đệ tử tục gia nhưng thuở nhỏ lớn lên trong một đám lão đạo, ngay cả Khôn Quân cũng hiếm thấy, càng không nói đến nữ tử.

Thoạt nhìn A Tương xinh đẹp động lòng người, ngôn ngữ nhanh nhẹn, thiếu niên nhân tình mới mở ra, một tia tình liền vững vàng buộc vào người A Tương.

Lúc đầu hắn nghe được Ôn Khách Hành chính là Quỷ Cốc cốc chủ đương nhiên là khiếp sợ, khó có thể tin tưởng vị công tử nhã nhặn trong tửu lâu Nhạc Dương lại chính là chủ của đám ác quỷ, mà A Tương lại là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy cũng là người trong Quỷ Cốc.

Sau khi được Ôn Khách Hành cứu sớm chiều gặp mặt Ôn Khách Hành, chỉ cảm thấy Ôn Khách Hành tuy rằng hung ác một chút nhưng đối đãi A Tương cực tốt, nếu đã đối xử tốt với A Tương, trong lòng Tào Úy Ninh chính là người tốt.

Lại thấy Chu Tử Thư nhã nhặn, ngôn ngữ ôn nhu cũng tuyệt đối không giống người xấu tâm ngoan thủ lạt gì, đều nói người lấy tâm mà đối, hai người họ tình cảm cũng tốt, thanh phong tễ nguyệt, thật sự là một đôi uyên ương quyến lữ, liền chậm trãi cảm thấy tin đồn trên giang hồ có lẽ không hoàn toàn đáng tin cậy.

Giờ phút này thấy Ôn Khách hành động không tốt, hắn vốn không thông minh, dưới ánh mắt uy hiếp của Ôn Khách Hành chỉ đành kiên trì nói: “Sau khi hồi sơn, đợi tại hạ bẩm báo ân sư, nhận được sự đồng ý, nếu như Ôn huynh không, không phản đối…!Nhất định ta sẽ mang mười dặm hồng trang đến cưới A Tương cô nương…”
Ôn Khách Hành thấy hắn nói chân thành nhìn thoáng qua A Tương, lại thấy nàng ngơ ngác nhìn Tào Úy Ninh, cũng không biết là vui hay buồn, thở dài nói với Tào Úy Ninh: “Ngươi theo ta qua đây.”
Chu Tử Thư thấy hai người họ đến rừng trúc, cũng không cần cố ý lắng nghe liền biết Ôn Khách Hành muốn nói cái gì, lại thấy Tào Úy Ninh giơ tay lên thề với trời cao liền cười với A Tương: “A Tương, không biết cuối năm có thể thấy muội lên kiệu hoa không đây?”
A Tương đỏ mặt: “Chủ nhân hồ nháo, Chu đại ca, huynh cũng mặc kệ hắn sao!”
Chu Tử Thư cười nói: “Ta quản được hắn sao?”
“Huynh mà mặc kệ thì ai quản? Chủ nhân không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ, huynh bảo chủ nhân đừng, đừng…” Lời còn chưa dứt Ôn Khách Hành đã thu quạt lại chậm trãi đi tới: “Đừng cái gì? Nha đầu ngốc, chủ nhân thay ngươi làm chỗ dựa, ngươi một lòng hướng ra bên ngoài thì thôi, còn dám lôi kéo A Nhứ?” Nói xong làm bộ liền muốn đi nhéo lỗ tai A Tương, A Tương thè lưỡi, phi thân bỏ chạy, Tào Úy Ninh mặt mỉm cười, nghĩ đến đã cùng Ôn Khách Hành nói ra, trong lòng vui sướng hướng Chu Tử Thư hành lễ nói: “Chu huynh, ta đi tìm A Tương.”
Chu Tử Thư cười, một tay kéo Ôn Khách Hành lại nói với Tào Úy Ninh: “Úy Ninh, Thái Sơn ngươi nếu như có khi dễ ngươi, đừng sợ, nói cho ta biết, ta quản được hắn.” Tào Úy Ninh nào dám tiếp lời nhưng vẫn hơi cười rồi đi đuổi theo A Tương.” Ôn Khách Hành ở bên tai Chu Tử Thư cười khẽ: “A Nhứ, Thái Thủy huynh thật giảo hoạt, tự mình làm người tốt, người xấu đều để cho ta làm?”
“A Tương điêu ngoa như vậy, Tiểu Tào là người thành thật như vậy, nếu không có người làm chỗ dựa, chẳng phải nàng sẽ nghịch thiên sao?”
Ôn Khách Hành cười nói: “Huynh lúc thì nói không quản được ta, lúc lại nói muốn quản, A Nhứ, huynh rốt cuộc——” Lời còn chưa dứt, thấy Chu Tử Thư ghé mắt đánh giá mình, không dám trêu chọc nữa liền nói: “Tiểu tử ngốc Tào Úy Ninh kia phát thệ độc khắp nơi, nói cả đời này tuyệt đối không bạc đãi A Tương.

A Nhứ, ta nói chúng ta không bằng trước tiên mang theo A Tương cùng Thành Lĩnh trở về Tứ Quý sơn trang, ngày sau lại gả nàng đi.” Dứt lời lại ảm đạm nói: “A Tương là một nữ nhi gia, cũng không nhất định đểnàng từ loại địa phương như Quỷ Cốc này gả ra ngoài.”
Chu Tử Thư nghe hắn suy nghĩ cho A Tương như vậy, tự nhiên mềm lòng kéo tay hắn nói: “Muội tử của ngươi chính là muội tử của ta, Tứ Quý sơn trang phải chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn.” Hai người nhìn nhau cười, trong lòng có nhau đều là ấm áp vô hạn.

Vào lúc này, một võ sĩ phi thân đến, hai người nhận ra A Lão Lai bên cạnh Đại Vu, A Lão Lai dáng người cao lớn, ít nói vội vàng hành lễ với hai người: “Ôn công tử, Chu trang chủ, chủ nhân có lời mời hai vị.”
Hai người liếc nhau, thân thể Chu Tử Thư dần dần phục hồi vốn cũng có ý từ chức, chỉ sợ Độc Hạt bởi vì hai người họ mà gây họa cho Nam Cương liền cùng A Lão Lai đi gặp Ô Khê.

Hai người đi tới trúc lâu ở chỗ Ô Khê, Cảnh Thất lại không có ở đây, Ôn Khách Hành nói: “Thất gia không có ở đây sao?”
Ô Khê ho khan một tiếng: “Hắn không quen dậy sớm.”
Chu Tử Thư lại nhớ tới đêm qua thấy Cảnh Thất cây trâm Hồng Hoa, cùng Ô Khê tay trong tay mà đi, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Ôn Khách Hành, nháy mắt với hắn, Ôn Khách Hành cũng không hỏi nữa.

Ô Khê lấy lại bình tĩnh nói: “Chu trang chủ gần đây khôi phục như thế nào rồi?”
Chu Tử Thư cười nói: “Được Đại Vu diệu thủ hồi xuân, lại có rất nhiều linh đan diệu dược dưỡng ở Nam Cương há không khỏe được sao? Hiện giờ tuy rằng không thể nói hoàn toàn không sao nhưng ta đã khôi phục đến bảy tám phần rồi.”
Ô Khê thấy y sắc mặt hồng nhuận, không còn là tướng mạo tiêu cốt lập như lúc mới tới Nam Cương, đương nhiên trong lòng trấn an: “Như vậy là tốt rồi.

Chu trang chủ, Đại Hiền Giả muốn gặp hai vị, mời hai vị theo ta đi.”
Chu Tử Thư biết Đại Hiền Giả sau khi thoái vị sẽ không dễ dàng thấy người liền biết chuyện Độc Hạt trọng đại, chỉnh lại quần áo rồi nói với Ô Khê: “Được.” Ô Khê dẫn hai người họ xuyên qua rừng trúc đi tới một vịnh nước rộng lớn, nơi này tiếng nước mênh mông, trúc xanh biếc, còn có vô số chim bay, ở trong dòng suối có thể đánh bắt cá, rửa mặt chải đầu, một mảnh yên tĩnh.

Ô Khê đi đến bên dòng suối bảo A Lão Lai đi thông báo, không bao lâu liền nghe thấy trong nhà trúc ven sông truyền ra một thanh âm già nua: “Mời khách quý vào.” Ấy thế mà là tiếng quan thoại cực kỳ thuần thục.
Ôn Chu hai người nắm tay Ô Khê đi vào nhà trúc, trong phòng này bài trí cũng không khác gì những nơi khác, nghĩ đến Đại Hiền Giả này cũng không phải là người kiêu nghiêu xa xỉ gì, chỉ là trong phòng sách lại rất nhiều, lại có một tòa tượng Phật, bốn phía hương khói vờn quanh, nghĩ đến là thờ Thần.

Đại Hiền Giả kia ngồi ngay ngắn ở giữa một đống sách vở, nhắm mắt lắng nghe đợi Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành lại gần mới mở mắt, nhìn hai người họ một cái, nhẹ giọng nói: “Vị Khôn Quân bộ pháp này nhẹ nhàng, tựa như là Lưu Vân cửu cung bộ tuyệt kỹ của Tứ Quý sơn trang.

Vị công tử này nội lực thâm hậu lão đầu tử lại nghe không ra lai lịch sư môn của ngươi, nghĩ đến là lâu không ra núi, không biết giang hồ thay mặt có nhân tài xuất, thất kính thất kính.”
Ôn Khách hành liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái, trong ánh mắt hai người đều tràn đầy kinh ngạc, bất ngờ Đại Hiền Giả này chỉ dựa vào tiếng bước chân liền có thể phân biệt được lai lịch sư thừa của Chu Tử Thư, lập tức thập phần cung kính hướng Đại Hiền Giả kia hành lễ nói: “Mạt học hậu tiến Ôn Khách Hành, vô môn vô phái, theo tiên phụ lung tung học qua một ít công phu, tham kiến Đại Hiền Giả.”
Chu Tử Thư cũng thi lễ nói: “Vãn bối Chu Tử Thư, tham kiến Đại Hiền Giả.

Đại Hiền Giả có nhận ra tiên sư không?”
“Ta và Tần trang chủ từng có duyên gặp mặt một lần.” Đại Hiền Giả nghe Chu Tử Thư mở miệng nói chuyện liền ngưng thần nhìn mặt Chu Tử Thư, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trong ánh mắt hắn dường như có một tầng bi thương, trong lòng khó hiểu, lại nghe Đại Hiền Giả kia lại nói: “Chu công tử không cần đa lễ, nghe thanh âm của ngươi, trung khí không đủ, là kinh mạch bị hao tổn, không nên lao lực, xin hãy ngồi xuống.” Nói xong chỉ chỉ mấy bồ đoàn trước mắt: “Hôm nay lao tâm hai vị đại giá là vì liên quan đến một chuyện cũ ở Nam Cương ta.”
Chu Tử Thư ngồi xuống trên một cái bồ đoàn, Ôn Khách Hành đương nhiên kề sát y, Ô Khê thì ngồi xuống bên tay phải Đại Hiền Giả, hắn hiện giờ đã là Nam Cương tôn chủ, đến bên cạnh sư phụ nhưng vẫn cung kính như khi còn nhỏ.

Đại Hiền Giả đối với hắn lộ ra một nụ cười lập tức chính trực nói: “Ngày đó Nam Cương loạn, bắt đầu từ Hắc Vu nhất tộc lạm dụng Vu thuật gây họa tây nam.

Những chuyện cũ này cũng không cần kể lại, Hắc Vu nhất tộc dần phong phú dã tâm bừng bừng, khơi mào nội họa, muốn cướp lấy vị trí Đại Vu, trấn áp người trung dũng trong tộc Ngõa Tát ta.

Trong Hắc Vu Tộc tội ác cực kỳ ác liệt, hại người nhiều nhất phần lớn là đền tội, nhưng vẫn có người chạy ra ngoài.

Người này là một nữ tử, tên là…!Tên là La Hầu La, vốn là quý nữ nên hầu hạ Đại thần của Diễm Hi nhưng nàng lại đắm chìm trong Vu thuật, vứt bỏ tên tự xưng là Hắc Nữ rời khỏi Nam Cương.

Khi nàng ta trốn thoát thì còn có một đứa trẻ bên cạnh mình nữa.”
Chu Tử Thư nghe xong liền nói: “Đứa nhỏ kia chính là chủ của Độc Hạt hiện giờ?”
“Không sai…” Đại hiền giả gật đầu nói: “Năm đó thị phi, lão đồng không tiện nói nhiều, càng không cầu hai vị làm ra lựa chọn gì, hôm nay cầu kiến chỉ là muốn cùng hai vị nói một chút lai lịch của Độc Hạt kia.

Kỳ thật nếu hắn có tâm hướng thiện, Nam Cương đương nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng hôm trước hắn phạm tội, vô cớ giết hơn mười võ sĩ ta có thể biết tâm hiểm ác.

Lão bạo gan trong giang hồ nếu ngày khác nếu gặp phải người này, thỉnh hai vị ngàn vạn lần cẩn thận, không thể khinh địch.

Đứa nhỏ này đã được Hắc Nữ chân truyền kia về thuật Vu độc, rất có nghiên cứu.” Ông ta nói đến đây bèn chuyển hướng nhìn Ô Khê: “Hài tử, ngươi cũng cần phải cẩn thận hơn, Hắc Nữ năm xưa làm việc không kiêng nể gì, đệ tử đích truyền của nàng lại càng tàn nhẫn.

Nam Cương từ nay về sau sợ khó cầu an bình, cần phải giải quyết Độc Hạt này mới có thể để dân chúng an cư lạc nghiệp.”
Ô Khê vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Thầy nói chí phải.”
Ôn Khách Hành lại nói: “Đại Hiền Giả, Độc Hạt cùng hai người ta khắp nơi đều là địch, cũng có liên quan, tính mạng nội tử lại là Đại Vu ban tặng, việc này chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chuyện Độc Hạt này, chuyện liên quan đến nội vụ Nam Cương chúng ta tự không tiện can thiệp, nhưng trên giang hồ nếu có tác dụng ở chỗ nào đó, mặc cho sai phái lâm vào nguy hiểm cũng không từ chối.”
Đại Hiền Giả cười nói: “Vậy thì đa tạ Ôn công tử trượng nghĩa tương trợ.” Dừng một chút, lại nói: “Thấy lão Uyển vô lễ như vậy, mời hai vị nói nửa ngày, lại hoàn toàn quên đạo đãi khách.” Dứt lời liền vỗ vỗ tay sớm đã có một tiểu đồng áo xanh bưng trà hoa, bánh gạo tới, phụng bồi bốn người.

Ôn Khách Hành thấy bánh gạo kia làm rất tinh xảo, cầm lấy lên nếm thử, liền đưa cho Chu Tử Thư một khối: “A Nhứ, cái này không ngọt, huynh nếm thử?”
Chu Tử Thư thấy hắn ở trước mặt trưởng giả thân mật như vậy, hoàn toàn không kiêng dè, ít nhiều có chút ngượng ngùng, từ trong tay hắn nhận lấy miếng bánh gạo kia, lúc giơ tay lên, tay áo dài trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay.

Đại Hiền Giả nhìn thấy cổ tay y, miệng khẽ động, tựa hồ muốn nói cái gì đó, thấy y cùng Ôn Khách Hành thân mật liền không mở miệng.

Bốn người dùng xong đồ lại nói chút phong tục Nam Cương cùng chuyện Hắc Vu nhất tộc năm đó, hai người liền đứng dậy từ chức, Đại Hiền Giả tựa hồ có chút không yên lòng thấy hai người họ xin cáo từ liền nói: “Vị Chu công tử này xin lưu bước, lão hủ có chút lời muốn hỏi ngươi một chút.”
Ôn Khách Hành ngẩn ra liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái, Chu Tử Thư gật gật đầu với hắn: “Ngươi đi trước đi, nhìn Thành Lĩnh một chút, buổi sáng thức dậy còn chưa nhìn thấy nó, sợ không phải trốn ở nơi nào chơi rồi đi.”
Ôn Khách Hành cười nói: “Đứa nhỏ Thành Lĩnh này cũng không lười biếng, sáng sớm thức dậy còn luyện bộ pháp một canh giờ, ta đi xem nó lúc này đang làm cái gì.” Dứt lời liền cùng Ô Khê đi.

Hắn nghĩ Đại Hiền Giả này có chút sâu xa với Tứ Quý sơn trang muốn cùng Chu Tử Thư ôn chuyện, cũng chưa từng đa tâm, hắn mặc dù từng bái Tần Hoài Chương làm thầy, được liệt kê vào môn nhưng vẫn chưa từng nghiên cứu qua công phu Tứ Quý sơn trang, cũng chưa từng đi qua Tứ Quý sơn trang.

Về sau cũng từng nghe nói qua câu danh tiếng “Tứ quý hoa thường tại, cửu châu sự tận tri”, chỉ là khi đó Tứ Quý sơn trang đã yên diệt giang hồ, Chu Tử Thư cũng hoàn toàn không có tin tức gì, chỉ coi như là duyên sai kiếp này, chưa từng nghĩ tới còn có hôm nay.

Hắn rời khỏi nơi ở của Đại Hiền Giả, chào qua Ô Khê liền đi tìm Trương Thành Lĩnh.

Trương Thành Lĩnh quả nhiên là luyện quyền pháp trong rừng trúc, thiên tư của cậu tuy không tính là thông minh nhưng từ trước đến nay thập phần nghe lời, Chu Tử Thư muốn cậu luyện công, cậu liền cần cù khẩn thiết, từ trước đến nay chỉ nhiều hơn không ít.

Mấy ngày nay ở Nam Cương không có việc gì để làm, một lòng tập võ, cư nhiên rất có tiến cảnh.

Ôn Khách Hành thấy cậu xuất quyền thu chưởng, kình lực lưu chuyển, tuy rằng còn chưa thành thạo thông suốt, nhưng so với ngày đó ở Kính Hồ sơn trang lần đầu gặp đã rất bất đồng liền cười nói: “Thành Lĩnh, nghỉ ngơi đi, luyện công không phải lúc này.”
Trương Thành Lĩnh ngưng thần phát chưởng, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Khách Hành, nghe hắn lên tiếng triệu hoán, vội vàng thu thế chạy tới trước người hắn: “Sư thúc, sư phụ đâu rồi?”
“Sư phụ con ở chỗ Đại Hiền Giả nói chuyện bảo ta đến xem con trước.” Ôn Khách Hành thấy Trương Thành Lĩnh đầu đầy mồ hôi, quần áo trên người cũng ướt đẫm liền nói: “Đừng mạo để bị gió, đi thay quần áo, sư phụ con hiện giờ thân thể rất tốt, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ về nhà.” Trương Thành Lĩnh nghe xong tự nhiên cao hứng, hai mắt lấp lánh: “Là sẽ trở về Tứ Quý sơn trang sao?”
“Đúng vậy…” Ôn Khách Hành thấy vẻ mặt cậu hồ hởi, kỳ thật mình làm sao không phải cũng như vậy? Rất nhiều năm qua, Tứ Quý sơn trang ở trong lòng hắn đã trở thành một giấc mộng đẹp nhất, hiện giờ có thể cùng Chu Tử Thư nắm tay nhau trở về chính là mỹ mộng thành hiện thực, trong lòng tràn đầy vui sướng ấm áp, hắn cùng Trương Thành Lĩnh nói chuyện, nghe được tiếng bước chân của Chu Tử Thư, quay đầu nhìn về phía cuối con đường nhỏ, chỉ thấy Chu Tử Thư từ sâu trong mây mù đi tới một bộ áo xám, làm nổi bật rừng trúc xanh, sơn trà đầy đường, như mộng như ảo.

Cậu nhìn thấy Chu Tử Thư trong lòng liền vui mừng, trên mặt kìm lòng không đậu, lộ ra một nụ cười, đợi Chu Tử Thư đi vào, lại thấy sắc mặt y tái nhợt, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt, liền lo lắng cầm tay Chu Tử Thư: “A Nhứ, làm sao vậy, Đại Hiền Giả kia nói cái gì không nghe được sao?”
Chu Tử Thư hoảng hốt một lát, thấy Ôn Khách Hành và Trương Thành Lĩnh đều nhìn mình liền cười nói: “Không có, hắn lưu ta chỉ là nói chút chuyện sơn trang cũ.

Là ngoài rừng mặt trời nóng, nên có chút thất thần.” Dừng một chút, lại nói với Ôn Khách hành: “Lão Ôn, trên đường ta trở về đã gặp qua Ô Khê cùng Thất gia, hiện giờ thân thể ta chuyển biến tốt đẹp, mắt thấy năm mới sắp đến, chúng ta về nhà đi, được không?”
Ôn Khách Hành nghe y ngữ ý tha thiết, làm sao còn có thể nói ra một chữ không, nắm chặt tay y, nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của y cực kỳ ôn nhu nói: “Được, ngày mai chúng ta đi, về nhà ăn tết.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.