Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 637-638



Chương 637:

Ứng Nhược Ly thì thầm nói chuyện với cây táo lớn xong, sau đó mới tươi cười rời đi vài bước, ngồi xuống bàn đá dưới gốc cây.

Ngụy Vô Úy ngồi đối diện chỉ duy trì nụ cười bình thường, tận lực thả lỏng bản thân.

“Ngụy tiên sinh, ngươi và Kế thúc thúc quen nhau từ khi nào? Tu hành ở tiên hương nào?”
Vẻ mặt tươi cười của Ngụy Vô Úy không thay đổi, nhìn thoáng qua phương hướng phòng bếp, trong đó ống khói đang bốc khói.

“Bẩm Ứng nương nương, Ngụy mỗ lúc trước bị ám sát ở ngoài huyện, chạy vòng vèo vào trong huyện thì ngẫu nhiên biết được huyện này có một vị kỳ nhân ẩn cư.

Ta lập tức mang theo bảo ngọc tổ truyền đến Cư An tiểu các cầu giải nghi hoặc trong lòng, bởi vậy mới kết giao với tiên sinh.

Sau đó cũng nhờ tiên sinh tương trợ, con ta và ta mới có thể vào Ngọc Hoài Sơn tu hành.”
Long Nữ khẽ gật đầu, quả nhiên là Ngọc Hoài Sơn.

Đối với người của Ngọc Hoài Sơn, Ứng Nhược Ly kỳ thật cũng có cảm giác không thích, nhưng có quan hệ với Kế Duyên thì đương nhiên là ngoại lệ, huống hồ phụ thân mình đã nói qua, cũng không tính toán gì nữa.

“Nói một chút chuyện nhà các ngươi đi, dù sao cũng đang rảnh rỗi, nếu không có bí mật gì, ta rất muốn nghe một chút.”
Long Nữ đã yêu cầu, Ngụy Vô Úy tất nhiên không dám không nghe, hơn nữa cũng không có gì là không thể nói.

“Ứng nương nương muốn nghe, Ngụy mỗ tự nhiên biết gì nói đó.

Hiện giờ tiểu nhi Nguyên Sinh và ta tu hành ở Ngọc Hoài thánh cảnh, có thể có ngày hôm nay, còn cần phải nói đến tấm da hổ năm xưa…”
Ngụy Vô Úy lần này tới đây, ngoại trừ việc nhân dịp Tết đến bái phỏng Kế Duyên một chút, còn có một chuyện muốn tới thỉnh giáo Kế Duyên.

Ngụy gia bọn họ và Giang thị ở Lộc Bình thành của Tổ Việt quốc cũng có sinh ý qua lại.

Đoạn thời gian trước nhận được tin tức, ở Tổ Việt quốc, nghi ngờ xuất hiện cao thủ công môn năm đó đã cứu Ngụy Vô Úy ở ngoài huyện Ninh An, nhưng người này ngay cả Cừu Phong cũng không tính ra được.

Ngụy Vô Úy theo bản năng cảm thấy chuyện này đặc biệt, cũng muốn đến hỏi Kế Duyên một chút.

Khi Long Nữ đang nghe chuyện xưa thú vị của Ngụy gia, Kế Duyên trong phòng bếp rốt cục cũng nấu xong nước.

Dù rằng lúc trước cũng chỉ là làm cho có hình thức, nhưng nếu đã lựa chọn nấu củi nấu nước, đương nhiên có bắt đầu sẽ có kết thúc, cho cuộc sống một chút cảm giác nghi thức ấy mà.

Kế Duyên dùng khay bưng trà còn sót lại trong phòng bếp đi ra.

“Không có gì để chiêu đãi nên mời các ngươi nếm thử mật hoa táo pha trà nhé.

Đây cũng coi như là vật khó có được, chỉ có Kế mỗ mới có thể uống thôi đấy.”
Kế Duyên đặt khay xuống, lấy ấm trà có mật tinh tự mình rót trà cho Long Nữ và Ngụy Vô Úy, đồng thời Kế Duyên cũng thoáng liếc nhìn về phía cây đại táo.

Trong lòng hắn suy nghĩ vừa rồi Long Nữ và cây táo rốt cuộc nói cái gì, không có khả năng chỉ là kể lại lời nói lúc trước ở quán mì được, vậy cần gì phải nói chuyện thì thầm như vậy? Về phần đề tài ân nhân công môn mà Ngụy Vô Úy nhắc tới với Long Nữ lúc trước, Kế Duyên ở trong phòng bếp cũng đã nghe được.

Chỉ là hắn căn bản không có ý định trả lời, nhiều lắm sẽ từ góc độ huyền bí mà giải thích qua loa vài câu.

Nửa canh giờ sau, Ngụy Vô Úy đứng dậy cáo từ trước.

Kế Duyên không có ý định tới Ngụy gia ăn Tết, ngược lại để Ngụy Vô Úy báo với Ngọc Hoài Sơn, Kế mỗ hắn đây có thể sẽ đi cầu giải một ít chuyện liên quan đến Thiên Cơ Các.

Ở đại hội Tiên Du lần trước, tuy Thiên Cơ Các sớm đã phong bế Động Thiên, thế nhưng thật sự ngay cả một đại biểu cũng không đi.

Kế Duyên đã có ý định sẽ đi xem.

Từ mấy chuyện gần đây, ý niệm này trong đầu hắn ngày càng mãnh liệt hơn.

Kế Duyên tiễn Ngụy Vô Úy đến cửa tiểu viện, Ngụy Vô Úy đứng ở ngoài viện hành lễ với Kế Duyên và Long Nữ ở bên cạnh.

“Ngụy mỗ xin cáo từ, tiên sinh và Ứng nương nương không cần đưa tiễn!”
Ở cùng một chỗ với một con rồng, hơn nữa còn biết đối phương tuy nhìn qua rất ôn nhu lễ độ, nhưng khi thật sự tức giận lại cực kỳ khủng khiếp, Ngụy Vô Úy thấy áp lực vẫn rất lớn.

Lúc này gã muốn rời đi nên cũng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Kế Duyên đáp lễ.

Lúc Ngụy Vô Úy đang muốn xoay người, hắn bỗng nhiên mở miệng nói.

“Ngụy gia chủ, mặc dù ngươi không đi Tiên Du đại hội, nhưng chắc ngươi cũng biết chuyện ở bến đò tiên nhân phải không?”
“Ách, quả thật là biết được.”
Mấy chuyện này Ngụy Nguyên Sinh đã kể cho Ngụy Vô Úy nghe.

Dĩ nhiên là gã cũng không lạ lẫm gì, chỉ thấy nghi hoặc vì sao Kế Duyên đột nhiên nói đến chuyện này khi chia tay.

Kế Duyên cười cười nói.

“Bến đò tiên nhân, tu sĩ các nơi tụ tập, dung nạp hạng người tu hành từ bốn phương giao lưu với nhau, thật ra cũng không tệ lắm.

Ngụy gia chủ là thương nhân đại tài, có thể ngẫm lại việc này.”
Ngụy Vô Úy chỉ hơi sửng sốt, trong mắt dường như có hào quang hiện lên.

Gã thăm dò nhìn Kế Duyên, mà người sau thì nhìn về phía Ứng Nhược Ly bên cạnh.

“Ngọc Hoài Sơn tự có nội tình, Ngụy gia chủ trở về tự mình cân nhắc, cũng chưa chắc là có nhiều triển vọng.

Vả lại Long tộc giàu có và đông đúc, chưa hẳn không thể trợ giúp một tay.”
Kế Duyên nói chuyện này trước mặt Ứng Nhược Ly, cơ bản chính là nói cho nàng biết, nếu thật sự có khả năng, hắn muốn ít nhất là lão Long nhất mạch long tộc trợ lực một phen, thậm chí là kéo vào nhập hội.

Bản thân Ứng Nhược Ly là Đại Giang chính thần, hơn nữa tu hành một mảnh quang minh, xem như tiền đồ vô lượng, nên nàng có tư cách nghị sự.

Với sự thông minh của Ứng Nhược Ly, sao có thể không rõ ý tứ Kế Duyên, không chút do dự lộ ra nụ cười, mở miệng nói.

“Kế thúc thúc nói rất đúng, Ngụy gia chủ có thể trở về suy nghĩ nhiều hơn một chút, hoặc là ngươi chỉ cần báo Ngọc Hoài Sơn một tiếng, ngoại trừ mượn danh tiếng, cũng không cần bọn họ trợ giúp ngươi cái gì, ta đây sẽ giúp ngươi.”
Trái tim Ngụy Vô Úy đột nhiên đập vài cái, suy nghĩ như điện, tinh thần phấn khởi.

“Ngụy mỗ hiểu rồi, ta sẽ suy nghĩ việc này thật kỹ!”
Sau khi nhiều lần bái biệt, Ngụy Vô Úy mang theo tâm tình kích động vội vàng rời đi.

Ngụy gia hiện giờ xem như thuộc môn hạ Ngọc Hoài Sơn, ẩn mình trong thế tục tiên tu gia tộc.

Nếu thật sự có thể mượn bến đò cùng nơi tụ tập của tiên nhân để tiến thêm mấy bước, vậy thì tiền đồ tuyệt đối bất phàm.

……!
Ngụy Vô Úy đi rồi, nhưng Ứng Nhược Ly còn lưu lại, lý do là muốn trợ giúp cây táo hoàn thành một bước then chốt trong tu hành.

Với lý do này, Kế Duyên cũng không tiện từ chối, tất nhiên cũng không nói không đồng ý.

Hơn nữa, hắn cũng vô cùng tò mò, rất muốn biết một con mãng giao như Ứng Nhược Ly, lúc trước còn không hiểu thảo mộc chi tinh tu hành như thế nào, vì sao đột nhiên biết làm thế nào để giúp loại linh căn chi mộc như cây táo này.

Ngày 27 tháng Chạp, cũng chính là đêm đó, Kế Duyên đứng trong phòng của mình.

Cửa phòng đóng chặt, nhưng hắn có thể nhìn xuyên qua cửa sổ giấy và thấy Ứng Nhược Ly ngồi xếp bằng dưới tàng cây táo.

Người và cây đều có khí tượng phát ra hào quang rực rỡ.

Hạc giấy và một đám chữ nhỏ cũng dán mắt lên cửa, thật cẩn thận nhìn bên ngoài, ngay cả những chữ nhỏ cũng không phát ra một tia thanh âm.

Ứng Nhược Ly vẫn ngồi dưới tàng cây.

Cành cây theo gió lay động, quần áo theo gió phiêu bồng.

Nàng mở mắt nhìn về phía chính phòng đối diện.

Đèn trong phòng đã tắt, nàng cũng không cảm nhận được hơi thở của Kế Duyên, thầm nghĩ Kế thúc thúc hẳn là đã đi ngủ.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía tán cây táo, lộ ra tươi cười nói.

“Kế thúc thúc tu hành coi trọng việc thuận theo tự nhiên, thừa nhận thiên địa ảo diệu.

Dưới sự che chở của Kế thúc thúc, ngươi đã bớt đi rất nhiều đường vòng Chỉ là một bước mấu chốt này ngươi vẫn mãi không bước qua được, có phải ngươi sợ làm một bước này không tốt?”
“Xào xạc xào xạc…”
Cành cây táo khẽ lay động, đáp lại lời nói của Ứng Nhược Ly.

“Vốn dĩ ta cũng không hiểu chuyện tu hành của thảo mộc chi tinh, không cần phải nói đến thiên địa linh căn của ngươi.

Chẳng qua hiện tại ta hiểu được, ngươi căn bản không phải không tu hành được kỳ pháp.

Ngắm nhìn hình ảnh để rồi thu lấy điều kỳ diệu từ đó – ta biết làm thế nào để giúp ngươi rồi.

Trợ giúp này có thể giúp ngươi nhảy một bước lớn, tóm lại là lợi lớn hơn hại, ngàn vạn lần nhớ rõ ước định của chúng ta đấy nhé?”
Nói xong câu này, Ứng Nhược Ly chậm rãi đứng dậy.

Nàng xoay người một vòng, đi quanh cây táo, tựa như đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Một lát sau, theo linh phong trong viện, nàng lại bay múa quanh cây táo.

Dần dần, các nơi trong viện tựa như xuất hiện từng hình bóng mơ hồ, đều là những trạng thái khác nhau do thân hình Ứng Nhược Ly biến hóa ra, không chỉ có vũ đạo, còn bao hàm các trạng thái nằm, đứng hay ngồi.

Loại hình bóng mơ hồ như mực này lại cực kỳ thanh nhã, như sương như huyễn, mà động tác của bản thể Ứng Nhược Ly cũng không ngừng nghỉ.

Trong miệng nàng thỉnh thoảng phun ra sương trắng nhàn nhạt, làm cho trong Cư An tiểu các hiện ra một mảnh mông lung.

“Ô ô…!Ô ô ô…”
Linh phong bao hàm xuân khí thổi qua, không chỉ dẫn theo lá rụng trong viện, mà còn mang theo từng đạo hình bóng mơ hồ kia nữa.

Tựa như gió mát mang theo sương mù, cũng bay múa quẩn quanh cây táo.

Gió thổi qua ngọn cây vòng quanh thân cây, bóng dáng này cũng sẽ càng ngày càng mơ hồ.

Ban đêm Ứng Nhược Ly chưa bao giờ ngủ trong căn phòng do Kế Duyên an bài.

Mỗi đêm nàng đều ở trong viện trợ giúp cây táo.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, đến ngày thứ tư, bóng nước mờ ảo trong viện đã càng ngày càng không giống với Ứng Nhược Ly.

“Mượn ảnh ngộ hình?”
Kế Duyên nhìn hình ảnh trong viện, trong lòng hơi giật mình.

Ít nhất giờ phút này, hắn hiểu được cây táo ngưng tụ tinh linh thật ra cũng cần một quá trình quan đạo, cũng giống như tu sĩ bình thường ngộ đạo, chẳng qua đạo này nằm ở việc quan sát những hình ảnh thân cận.

Trong dòng chảy của thụ yêu thụ tinh, kỳ thật có không ít nam nữ đồng âm rất quái dị.

Điểm này có chút giống như ở kiếp trước, Kế Duyên nhìn thiện nữ u hồn trong thụ yêu bà bà.

Từ điểm này, có khả năng là thảo mộc chi tinh ở một bước mấu chốt không thể tự mình lựa chọn, hoặc là khó có thể tự mình lựa chọn.

Về phương diện tu hành không thể tính sai, nhưng ít nhiều sẽ có chút quái dị.

Kế Duyên thoáng nghĩ một chút đã hiểu được, cây táo hẳn là đang có khuynh hướng lựa chọn hóa thành nữ tính.

Nếu phải quan sát những hình ảnh gần mình thì chẳng lẽ Kế mỗ hắn đây không thích hợp sao?
Đây là đêm thứ tư Long Nữ ở trong Cư An tiểu các, cũng là đêm giao thừa Tết Bính Ngọ này.

Tầm mắt Kế Duyên không nhìn trong viện nữa, hắn đi về phía giường, đặt Thanh Đằng kiếm tựa vào đầu giường.

Sau đó hắn cởi áo khoác ra, nằm ở trên giường đắp một lớp chăn, nhắm mắt lại.

Đêm giao thừa hôm nay, các nơi đều là một mảnh không khí vui vẻ đoàn tụ với gia đình, qua một hồi lại là thời khắc thanh khí tân xuân bay lên.

Kế Duyên nằm trên giường lấy giấc ngủ để tu hành.

Đối với việc tu hành của cây táo, hắn không lo lắng chút nào.

“Ba ba ba ba ba đùng đùng…”
Một hồi pháo nổ vang lên.

Sáng sớm mùng một tháng giêng, các nơi trong huyện Ninh An đều có tiếng pháo tương tự nổ vang.

Kế Duyên cũng mở mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Hắn nhìn lướt qua cửa phòng, hạc giấy và một đám chữ nhỏ đều dán ở đó, hình như một đêm qua cũng không động đậy.

Ánh mặt trời mùng một chiếu nghiêng tới trước cửa phòng chính, cũng chiếu lên người cây táo, chiếu ra từng điểm sáng loang lổ trong viện.

Ứng Nhược Ly cười dịu dàng ngồi ở bàn đá.

Ở phương hướng tầm mắt của nàng, dưới tàng cây táo có một cô gái trẻ mặc áo xanh, đang vừa tò mò vừa mừng rỡ nhìn tay mình rồi lại nhìn chân mình, trên mặt lộ ra hưng phấn và khẩn trương.

“Két~”
Cửa phòng chính bị Kế Duyên mở ra từ bên trong.

Ngoài phòng có hai người cùng nhìn về phía Kế Duyên đứng trước cửa phòng.

“Chào buổi sáng, Kế thúc thúc!” “Đại, Đại lão gia, chào buổi sáng!”
Tầm mắt Kế Duyên rơi xuống trên người lục y cô nương có vẻ vô cùng căng thẳng kia, mặt lộ ra ý cười nói.

“Ngưng tụ tinh linh xem như bước ra phía trước một bước, quả thật là chuyện đáng mừng, nhưng không cách nào so với việc hóa hình được, thậm chí còn không cách nào rời xa bản thể là cây táo.

Nhưng giờ ngươi có thể nói chuyện, thần thức cũng sẽ không bị vây khốn trong thân cây nữa.”
Thấy Kế Duyên cũng không có vẻ gì là không vui, cô gái áo xanh âm thầm thở ra một hơi, dáng vẻ hào phóng thi lễ với Kế Duyên.

“Tạ Đại lão gia nhắc nhở, Táo Nương đã biết!”.

 Chương 638: Định Bắc

“Hi vọng đừng ra chuyện gì mới tốt.”

Từ Trần Tử Đức trong miệng biết Trần Nhất Minh đám người động tĩnh, Trần Trường Minh lắc đầu, cứ việc trong lòng có chút lo lắng, nhưng lúc này cũng là không làm được cái gì.

Rất nhanh, hắn rời đi Trần gia chỗ trang tử, về tới huyện Cửu Phong thành, đi tới chính mình y quán bên trong.

Bởi vì vẻn vẹn cách nhau mới mấy ngày thời gian, y quán bên trong các loại bài trí cùng lúc trước so sánh cũng không hề có sự khác biệt, toàn bộ địa phương không có nhiều biến hóa, nhìn qua cùng Trần Trường Minh trước đó lúc rời đi không có gì khác biệt.

Tại Trần Trường Minh về tới đây lúc, hắn trông thấy Trần Ý đứng tại y quán bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng đem một số người cự tuyệt bên ngoài.

“Thế nào?”

Đi đến y quán trước cổng chính, nhìn qua trước mắt Trần Ý, Trần Trường Minh mở miệng đặt câu hỏi: “Nơi này tình huống như thế nào?”

“Ân công, ngươi trở về.”

Nhìn qua Trần Trường Minh, Trần Ý sắc mặt hơi chậm, quan sát những người ở trước mắt, ngược lại cùng Trần Trường Minh nói: “Những người này đều là tới cửa cầu y.”

“Đã là tới cửa cầu y, vậy tại sao không cho bọn hắn đi vào?”

Trần Trường Minh tiếp tục hỏi.

“Bọn hắn cấp không nổi tiền xem bệnh.”

Trần Ý lắc đầu, sắc mặt nhìn qua có chút khó coi.

“Cấp không nổi tiền xem bệnh.”

Trần Trường Minh ngẩn người, không khỏi quay người quan sát trước mắt mấy người.

Tại y quán trước cổng chính, giờ phút này chỗ đứng lấy chính là hai nam một nữ ba người, giờ phút này đứng tại y quán bên ngoài, sắc mặt có vẻ hơi bất an.

Bọn hắn quần áo nhìn qua mười phần bình thường, đều là một thân áo vải, bất quá khí độ nhìn qua ngược lại là cùng dân chúng tầm thường khác biệt, cũng không giống như là không bỏ ra nổi tiền xem bệnh người.

“Vị này Tiểu tiên sinh.”

Tựa hồ nhìn ra người chủ trì thân phận, ba người kia bên trong cầm đầu nam tử trung niên đi ra, sắc mặt nhìn qua có chút quẫn bách: “Tại hạ một nhà chính là Định Bắc nhân sĩ, chỉ là quê quán gặp tai, không thể không đi xa tha hương, giờ phút này thân vô trường vật. . .”

Nói đến đây, hắn cũng có chút không có ý tứ, một khuôn mặt đỏ bừng đỏ bừng.

“Có thể cho tiểu nhân viết một trương giấy nợ, đãi chi sau tìm được thân hữu, tất tự thân lên môn tướng tiền xem bệnh đưa tới.”

Hắn chắp tay, cứ việc sắc mặt có chút đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn là nói như thế.

Nói tới nói lui, chính là một cái ý tứ.

Ký sổ.

Cũng khó trách trước đó Trần Ý không cho bọn hắn đi vào.

Trần Trường Minh trước đây cứ việc cho người ta trị liệu, nhưng đó là cho Trần gia con cháu.

Nếu là cái khác ngoại nhân, vô duyên vô cớ, không quen nhau, vì sao phải cho ngươi ký sổ?

Cũng liền khó trách trước đó Trần Ý kia phiên biểu hiện.

Trần Trường Minh quan sát nam tử trung niên sau lưng.

Tại trung niên phía sau nam tử, một cái nhìn qua mười hai mười ba tuổi tả hữu, nhìn qua diện mục coi như thanh tú tiểu nữ hài sắc mặt tái nhợt, bị một cái khác trung niên phụ nhân vịn, giờ phút này núp ở nam tử trung niên sau lưng.

Nhìn ra được, cô bé kia bệnh không nhẹ, không chỉ cái này khắc một khuôn mặt đều không có chút nào huyết sắc, trên trán càng là tại xuất mồ hôi, lộ ra cực kỳ suy yếu.

“Lại là độc a.”

Nhìn qua tiểu nữ hài bộ dáng, Trần Trường Minh ngược lại là hơi sững sờ, không khỏi lắc đầu.

Lấy hắn thời khắc này nhãn lực, một chút liền có thể nhìn ra được, cô bé kia trên người vấn đề không phải khác, chính là đầu kia Độc Thú độc.

Cô bé kia chắc là uống nơi nào độc thủy, cho nên trúng độc, cho nên mới dẫn đến chính mình biến thành cái bộ dáng này.

Loại độc này trước mắt toàn bộ Cửu Phong thành chỉ có Trần Trường Minh có biện pháp có thể áp chế xuống, nếu là cứ như vậy mặc kệ, chỉ sợ nhiều nhất hai ba ngày thời gian, tiểu cô nương này liền mất mạng.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Trường Minh lắc đầu: “Được rồi, đi vào đi.”

“Tộc huynh, thả bọn họ đi vào.”

“Ân công. . . . .”

Nhìn qua Trần Trường Minh, Trần Ý có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể quay người trừng mắt liếc trước người nam tử trung niên, dẫn bọn hắn tiến vào.

Tiến vào bên trong y quán, giờ phút này y quán bên trong vẫn là có không ít người ở.

Rộng rãi bên trong y quán khắp nơi đều là người, trong đó có không ít vẫn là Trần Trường Minh trước đó đã từng trị liệu qua bệnh nhân.

Giờ phút này gặp Trần Trường Minh đi vào, bọn hắn nhao nhao đứng dậy, nhiệt tình cùng Trần Trường Minh chào hỏi.

“Trần dược sư tới.”

“Trần dược sư, hôm nay có rãnh hay không cho ta xem một chút. . . . .”

“Nhà ta hài nhi thân thể gần đây có chút khó chịu, không biết có thể. . .”

Từng đợt thanh âm vang lên, tranh nhau chen lấn, lộ ra phá lệ náo nhiệt đặc sắc.

Này tấm tư thế, đem đi theo phía sau Trần Ý nam tử trung niên mấy người dọa, không khỏi có chút thấp thỏm nhìn qua Trần Ý, nhỏ giọng đặt câu hỏi: “Vị này Tiểu tiên sinh, ở phụ cận đây rất có danh tiếng?”

Trước người, Trần Ý tức giận đáp lại: “Ngươi cũng tới đây tìm y, liền chỗ này y quán chủ nhân là ai cũng không biết?”

Nam tử trung niên sững sờ, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.

Hắn một cái người bên ngoài, đối với bản địa y quán tự nhiên không khả năng có bao nhiêu quen.

Sở dĩ sẽ chạy đến Trần Trường Minh y quán đến, bất quá là bởi vì cái này địa phương rộng nhất mở, thu phí cũng rẻ nhất, có khả năng nhất cho bọn hắn ký sổ thôi.

Đem nữ hài đưa đến an tĩnh gian phòng, Trần Trường Minh nhìn một chút cô bé trước mắt.

Tại trước mắt của hắn, nữ hài lộ ra mười phần khẩn trương, một trương khuôn mặt tái nhợt nhịn không được cúi đầu, không dám nhìn Trần Trường Minh.

“Không khỏi khẩn trương.”

Trần Trường Minh cười cười, ngôn ngữ cứ việc thả nhẹ: “Ngươi tên là gì?”

“Tống Dĩnh. . . . .” Nữ hài nhỏ giọng mở miệng.

“Tống Dĩnh, là cái tên rất hay.”

Trần Trường Minh cười cười, ngay trước nữ hài thân nhân mặt, bắt đầu chữa trị cho hắn.

Đương nhiên, nói là trị liệu, trên thực tế cũng không có gì tốt trị.

Đối với loại này Độc Thú độc, Trần Trường Minh cũng không có cái gì biện pháp đi trị, cùng những người khác đồng dạng, ở vào bó tay bất đắc dĩ tình trạng.

Biện pháp duy nhất, cũng vẻn vẹn dùng sinh mệnh năng lượng đi điều trị, vì đó khôi phục thân thể thôi.

Đương nhiên, vì che giấu quá trình này, đồng thời cũng vì để cho người ta an tâm, một phần phức tạp thủ đoạn, còn có một số ăn hay chưa hiệu quả gì, sẽ chỉ làm người cảm thấy khổ thuốc cũng là ắt không thể thiếu, xem như trong nhà chuẩn bị sẵn.

Một bộ này quá trình xuống tới, thiếu nữ trước mắt sắc mặt rõ ràng tốt hơn nhiều, cứ việc vẫn lộ ra tái nhợt, nhưng ít ra không giống trước đó như vậy kinh khủng.

“Độ liên hệ thêm một. . . . .”

Ở trước mắt, quen thuộc chữ viết nổi lên, để Trần Trường Minh sững sờ.

“Đã xuất hiện tên a.”

Hắn nhìn qua hình chiếu kia cột xuất hiện nữ hài danh tự, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Bình thường đến giảng, trị bệnh cứu người hoàn toàn chính xác dễ dàng bị người cảm kích, bất quá nói như vậy, hơn phân nửa cũng cần một đoạn thời gian mới có thể hình thành hình chiếu.

Giống như là trước mắt Tống Dĩnh, một lần liền thành hình ngược lại là hiếm thấy.

Bất quá thay cái góc độ ngẫm lại, cũng có thể là tuổi nhỏ hài tử thiên chân vô tà, cảm xúc càng thêm đơn thuần nguyên nhân?

Trước đó Trần Hi Đắc thời điểm cũng là dạng này, chỉ là một lần tiếp xúc liền đạt đến hình chiếu yêu cầu.

Trần Trường Minh trong lòng suy tư vấn đề này, một bên đem Tống Dĩnh giúp đỡ xuống tới.

“Định Bắc bên kia đã xảy ra chuyện gì?”

Đem đầu tay bên trên bận chuyện xong, Trần Trường Minh xoay người, nhìn phía một bên nam tử trung niên.

Từ trước đó nói chuyện bên trong, Trần Trường Minh biết, nam tử trước mắt tên là Tống Dã, quá khứ là cái tiên sinh dạy học.

“Lên chút tai.”

Nguyên địa, Tống Dã nhẹ giọng thở dài: “Từ năm trước bắt đầu, toàn bộ quận Định Bắc liền không có xuống cái gì mưa, toàn bộ địa phương đều náo nạn hạn hán.”

“Sau đó lại có đạo tặc cướp thành, toàn bộ Định Bắc đều loạn thành một mảnh.”

“Tại hạ nguyên bản ở chỗ này coi như có chút thân thích, cho nên liền dẫn vợ con, từ bên kia chạy tới.”

Hắn đem kinh nghiệm của mình giảng thuật, sắc mặt nhìn qua có chút bất đắc dĩ.

Sau đó, ở cái địa phương này, Trần Trường Minh lại hỏi hắn không ít chuyện, hiểu rõ một phen ngoại nhân sau đó, mới không khỏi thở dài.

“Xem ra phía ngoài thế đạo cũng không yên ổn a.”

Hắn nhẹ giọng thở dài, lúc này cũng không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.

Từ Tống Dã trong miệng, hắn có thể tưởng tượng đi ra bên ngoài là cái dạng gì tràng cảnh.

Đại hạn mấy năm liên tục, không thu hoạch được một hạt nào, khắp nơi trên đất nạn dân, vốn là cực kỳ khó chịu sự tình.

Lại thêm bốn phía còn có đạo tặc quấy phá, càng làm cho người ta khổ sở.

Thế giới này đạo tặc, cũng không giống như kiếp trước nhỏ như vậy từ nhỏ náo, kéo cái mấy chục người hơn trăm người, liền có thể nói là cỡ lớn đội.

Ở cái thế giới này, những cái kia chân chính đạo tặc từng cái thực lực mạnh mẽ, trên cơ bản có thể được xưng là đạo tặc, đều có thể tuỳ tiện lôi ra gần ngàn người trở lên đội ngũ.

Thực lực thế này, cho dù cùng Trần gia bực này thế gia so sánh đều không kém chút nào.

Mà lại thế giới này tập võ chi phong thịnh hành.

Những cái được gọi là đạo tặc, trong đó thành viên hơn phân nửa đều là tập võ, một cái trong đó bình thường tiểu lâu la lấy ra, đều không phải là thường nhân đủ khả năng ứng đối.

Có thể nói kinh khủng đến cực điểm.

Cho nên nói, sinh tồn ở thế giới này, người bình thường an toàn thật đáng lo. 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.