Trở Về Năm 1981

Chương 4



Các bạn đang đọc truyện Chương 4 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Buổi sáng tôi đã bịtiếng chim hót bên ngoài đánh thức.Vừa mở mắt ra, tôi liềnnhìn thấy ngay đôi mắt to, tròn xoe của chú nhóc trong lòng mình, nó đang lặnglẽ nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sau một ngày ở cùng nhau, Tiểu MinhViễn dường như đã thân thiết với tôi hơn một chút, trong mắt không còn vẻ đềphòng. Trẻ con rất nhạy cảm, chúng có thể cảm giác được ai thật lòng tốt với mình.“Chào buổi sáng!” Tôimỉm cười cất tiếng chào chú nhóc, lại khẽ vỗ lên bầu má bé bỏng của nó một cái.Trông chú nhóc rất đáng yêu, khuôn mặt thanh tú, đường nét rõ ràng, bây giờ đãcó thể loáng thoáng nhìn ra dáng vẻ của một anh chàng điển trai trong tươnglai, chỉ là hơi gầy gò một chút. Nhưng không sao cả, đợi sau khi sắp xếp tất cảxong xuôi, mỗi ngày đều được ăn cá ăn thịt, thằng bé không béo lên mới là lạ.Khuôn mặt Tiểu Minh Viễnđỏ bừng, vội vàng loạng quạng bò dậy khỏi giường. Tôi sợ nó bị cảm lạnh, liềnvớ lấy bộ quần áo ở đầu giường định mặc vào giúp nó, nhưng nó không chịu, mãimấy giây sau mới lí nhí nói: “Cháu tự biết mặc.”Đây là lần đầu tiên nómở miệng nói chuyện, khiến tôi rất vui mừng, tất nhiên là cũng chiều theo ý nó,cười híp mắt lại đưa quần áo cho nó, còn cố ý nói: “Thật hay giả đấy, cháu cònnhỏ như vậy mà đã biết tự mặc quần áo rồi sao? Đừng có nói khoác đấy nhé!”Tiểu Minh Viễn có chútsốt ruột, vội giành ngay lấy chiếc áo và trùm lên người. Có lẽ vì chưa mặc áolen trùm đầu bao giờ, chỉ nhớ hôm qua đã được tôi mặc cho thế nào, nên chú nhóccứ thế trùm chiếc áo len lên đầu, nhưng lại không tìm được cổ áo đâu, sau khikêu lên mấy tiếng liền ngã ngửa ra giường, khiến tôi không kìm được cười vangha hả.Cười xong tôi lại giúpnó mặc áo, còn dạy nó từng chút một, như khóa phải kéo thế nào, dây giày phảibuộc ra sao nào. Tiểu Minh Viễn mở to đôi mắt tròn xoe, nghe với vẻ rất nghiêmtúc.Buổi sáng sau khi ănuống qua loa, tôi liền nhờ chú Ba Trần dẫn tới nhà trưởng thôn để đăng ký hộkhẩu cho mình và Tiểu Minh Viễn. Dù sao cũng có chuyện cần nhờ vả người ta, nêntôi đã mua một gói đường đen và một chiếc bánh ngọt mang theo.Lúc ra khỏi cửa, TiểuMinh Viễn cứ một mực bám lấy áo tôi không chịu buông tay, đôi mắt long lanhsáng rực, bộ dạng như thể sắp bật khóc. Tôi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, cóthể thằng bé lo tôi đi rồi sẽ không về nữa, cuối cùng tôi quyết định dắt nótheo.Sau khi biết ý của chúngtôi, Trưởng thôn Trần không do dự gì đã đồng ý ngay, nhưng những thứ mà tôimang theo thế nào cũng không chịu nhận, còn lớn tiếng nói: “Sau này đều làngười cùng thôn rồi, còn khách sáo như vậy làm gì chứ? Chỉ là đăng ký hộ khẩuthôi mà, mang theo những thứ này để mọi người trong thôn nhìn thấy, họ lạichẳng chỉ trích tôi hay sao?”Tôi không kìm được đỏbừng cả mặt, trong lòng thầm nghĩ người thời đại này đúng là thuần phác! Nếuđổi lại là thế kỷ hai mươi mốt của chúng t mang theo thứ đồ trị giá mấy trămđồng tới người ta còn chê ít ấy chứ.Có điều tôi cũng nhấtquyết không chịu nhận lại mấy thứ ấy, mà nói thêm: “Chú đừng hiểu lầm mà, cháucũng chỉ là có chút lòng thành để cảm ơn chú thôi. Sau này còn có nhiều chuyệncần nhờ đến chú, nếu ngay đến chút đồ này mà chú cũng không chịu nhận, cháu làmsao dám đến tìm chú nữa.”Chú Ba ở bên cạnh cũng lêntiếng nói giúp: “Bác cứ nhận lấy đi, cũng đâu phải là thứ gì đáng tiền, khôngđến nỗi bị người ta chỉ trích đâu. Nếu bác không nhận, trong lòng cháu Chungđây cũng cảm thấy áy náy. Hơn nữa, vẫn còn việc cần nhờ đến bác đây này.” Nóixong, chú lại nhắc đến chuyện căn nhà cũ kia.Trưởng thôn Trần hơi dodự một chút, nói: “Đó dù sao cũng là tài sản chung của thôn, lần trước nhà họNgưu muốn xin về cho con trai lấy vợ mà tôi không chịu, nếu bây giờ chia chocháu Chung đây, e sẽ bị người khác nói ra nói vào.”“Bà vợ nhà họ Ngưu đó rõlà tuồng không biết xấu hổ, bản thân vốn không thiếu nhà, vậy mà vẫn cứ muốnđược chia thêm. Còn cháu Chung đây…”Chú Ba định lớn tiếngnói tiếp, nhưng tôi đã vội vàng ngắt lời: “Trưởng thôn Trần nói cũng đúng lắm,không lý nào mà cháu vừa đến đây đã được nhận ngay nhà của thôn. Hay là thế nàyđi, chú hãy thương lượng với mọi người trong thôn một chút, rồi đưa ra cái giáđại khái, coi như bán cho cháu căn nhà đó. Chú xem như vậy có được không?”“Vậy sao được chứ, cháulà một cô gái, đã thế lại còn phải nuôi trẻ con…” Trưởng thôn Trần có chútkhó xử, có thể nhìn ra, ông cũng rất thông cảm với hoàn cảnh phải nuôi trẻ concủa tôi.“Dù thế nào thì cũngkhông thể để chú phải khó xử được.” Hơn nữa, sau này tôi còn phải ở lại TrầnGia Trang, nếu thật sự khiến người dân trong thôn bất mãn, những ngày tháng vềsau tôi phải sống thế nào đây chứ?Trưởng thôn Trần suynghĩ một lát, cuối cùng mới nghiến răng nói: “Chuyện này tôi quyết định là đượcrồi, căn nhà đó bỏ không đã mấy năm nay, nếu không sửa sang lại một chút thìcũng không ở được. Thế này đi, cháu bỏ ra đồng, rồi tôi gọi thêm mấy ngườitrong thôn, bảo bọn họ dành ra vài ngày sửa sang lại căn nhà giúp cháu, còn vềtiền mua nhà thì thôi bỏ qua đi.”Việc hộ khẩu và nhà cửađã được giải quyết xong xuôi, tôi tạm thời không phải lo gì nữa, trên đường vềcảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, không ngừng trêu đùa Tiểu Minh Viễn cho nó nóichuyện. Chú Ba thì chỉ cầm cây tẩu thuốc mỉm cười nhìn bọn tôi, thỉnh thoảnglại nhả ra một hơi khói, lấy đó làm niềm vui.Sau khi trở về, tôi lạinói chuyện này với thím Ba, vừa nghe nói phải bỏ ra những ba mươi đồng, thím Baliền không kìm được than vãn: “Thím biết trong tay cháu chắc vẫn còn tiền,nhưng ngày tháng sau này còn dài, cháu lại là người có học, không làm công việcđồng áng được, coi như là không có nguồn thu, đến lúc đó miệng ăn núi lở, dù cónhiều tiền hơn nữa thì cũng đủ sống cho mấy năm đây? Sau này vẫn nên tiết kiệmmột chút!”Tôi vội vàng gật đầuvâng dạ, trịnh trọng cám ơn thím đã nhắc nhở, sau đó liền nhắc tới chuyện sửachữa căn nhà kia.Nhân lúc hãy còn sớm,tôi muốn lên thị trấn một chuyến. Bởi vì lần này tôi chuẩn bị mang một số thứtừ trong nhẫn không gian ra, cho nên dù thế nào cũng không thể mang Tiểu MinhViễn đi được. Sau khi dùng hết lý lẽ giải thích một hồi, thằng bé mới chịubuông tay ra, nhưng đôi mắt đã đỏ lựng, khuôn mặt tràn đầy vẻ quyến luyến.Rời khỏi Trần Gia Trang,đi thêm hơn hai dặm thì có đường cái, tôi phải đợi mất hơn nửa giờ thì mới cómột chiếc xe khách cũ nát đi qua. Sau đó là một cuộc hành trình gian nan đi lênthị trấn.Thị trấn bây giờ căn bảnkhông so được với thời hiện đại, đường thì nhỏ, nhà cửa thì thấp, mà người cũngkhông nhiều. Tôi hỏi đường mất mấy lần, cuối cùng đã tới được cục Công an. Saukhi nghe nói mục đích của tôi khi đến đây, anh cảnh sát trực ban không kìmđược, cười nói: “Vừa nhìn tôi đã biết ngay cô em là người thành phố, chứ ngườinông thôn mà nhận nuôi trẻ con thì còn chẳng biết đi đăng ký hộ khẩu, đừng nóigì đến việc làm thủ tục nhận nuôi.”Tôi cũng cười phụ họatheo: “Dù có thế nào cũng cần làm theo chính sách, nếu không tôi cảm thấy khôngđược vững dạ. Đồng chí giúp tôi xem cần những tài liệu gì, để tôi còn biết màchuẩn bị.”Anh cảnh sát đó vui vẻnói: “Đâu có phiền phức như vậy, chỗ chúng tôi chỉ cần đăng ký một chút làxong. Đúng rồi, cô em có thư giới thiệu không nhỉ?”Trong lòng tôi thầm căngthẳng, vội lấy thư giới thiệu ra đưa cho anh ta. Cái thư giới thiệu này tôi làmtừ trước khi đến đây, ở chỗ người làm giấy tờ giả, bên trên có đóng một cái dấuđỏ tươi của cục Cảnh sát thành phố Bắc Kinh, nhưng không biết con dấu của năm2010 liệu có giống với con dấu của năm 1981 hay không.Anh cảnh sát này tuy nóinhiều, nhưng tính cách lại không xấu, làm việc cũng nhanh gọn, một lát sau đãlàm xong thủ tục cho tôi. “Cộp…” Một con dấu đỏ tươi được đóng xuống, vậy làtôi đã chính thức trở thành người giám hộ của Tiểu Minh Viễn rồi.Nhưng khi tôi chuẩn bịnói tạm biệt để rời đi, anh cảnh sát đó lại nhất quyết kéo tôi lại nói chuyện,lúc thì hỏi về Thiên An Môn, lúc lại hỏi đến nghi thức kéo cờ. Tôi thấy anh tavừa giúp mình một chuyện lớn, nên cũng không tiện từ chối, đành miễn cưỡng ứngphó qua loa. Nào ngờ anh ta càng nói càng hăng, nhìn điệu bộ này, chỉ sợ là cònmuốn kéo tôi lại thắp đèn nói chuyện thâu đêm mất.“Làm gì đấy? Tiểu Trâu.”Có người đột nhiên kêu lên bên ngoài cửa. Giọng nói rất vang, khí thế dõng dạc,thoáng nghe đã biết ngay là người có địa vị.Tôi ngoảnh đầu lại nhìn,chỉ thấy một anh chàng trẻ tuổi cao lớn mặc đồ cảnh sát đang đứng ngay giữacửa, che đi mất phần lớn ánh sáng.“Đội trưởng Lưu đến rồi.Cô em này là từ thủ đô đến đây, kiến thức rộng lắm.” Anh cảnh sát cất tiếngchào anh chàng trẻ tuổi kia, anh chàng đó lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, rồi đithẳng tới.Anh cảnh sát vốn nóinhiều, chỉ đôi ba câu đã kể lại xong xuôi chuyện của tôi. Anh chàng trẻ tuổikia nghe xong, sắc mặt dường như còn mang theo nét hoài nghi, đôi mắt hổ trừnglên nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó đột nhiên nói: “Cô đưa thưgiới thiệu đây tôi xemchút nào!”Trái tim tôi lập tức nảylên đến tận cổ họng. Chắc anh chàng sẽ không coi tôi là phần tử phản cách mạngđấy chứ?Tôi nở một nụ cười gượnggạo, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, trở nên lạnh ngắt. Nhưng tôi lại không dám từchối, đành chậm rãi đưa tay móc thư giới thiệu ra, trong lòng thầm cầu mong kỹthuật của tay làm giấy tờ giả kia có thể vượt qua được cửa ải này, nếu khôngtôi sẽ gặp xui xẻo to mất.Khi tôi vừa mới đưa thưgiới thiệu cho anh ta, chợt có một ông lão chạy vào, sốt ruột kêu lớn: “Mau quađây giúp một chút nào, lão Lý vừa ngã từ trên ghế xuống, hình như bị gãy chânrồi.”Hai người kia vừa nghevậy, lập tức quên cả việc kiểm tra giấy tờ của tôi, co cẳng chạy ra ngoài. Tôiđứng ngây ra đó một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, vội cất hết giấy tờđi, trong lòng vẫn còn thầm sợ hãi.Khi tôi đang chuẩn bịrời đi, chợt thấy mấy người bọn họ đang khiêng một người đàn ông trung niên đivào. Nhìn thấy tư thế khiêng người của họ, tôi thiếu chút nữa đã té xỉu, địnhbước tới chỉ dẫn một chút, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện giấy tờ của mình, thếlà lại chùn chân.Đang lúc do dự, chú cảnhsát trung niên bị thương kia đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khiến tôi sợđến giật nảy mình, chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý chuyện giấy tờ giả nữa, vộivàng chạy đến ngăn họ lại: “Dừng lại, dừng lại, mau buông người xuống đi! Mấyngười còn làm bừa như vậy, vết thương của chú ấy sẽ càng lúc càng nặng hơnđấy.”Đội trưởng Lưu đột nhiênngoảnh đầu lại, đôi mắt hổ trợn trừng, trầm giọng hỏi: “Cô muốn làm gì?”“Tôi còn có thể làm gìnữa chứ? Tôi là bác sĩ!” Tôi bực tức quát lớn: “Mau buông người xuống cho tôi!Anh, giúp tôi đi kiếm một tấm ván gỗ về đây, còn cả anh nữa, đi tìm ít vải đi,không có thì dây thừng cũng được…”Ông lão và anh cảnh sátkia vừa nghe thấy lời của tôi, không do dự chút nào đã chạy ngay ra ngoài chỉcó Đội trưởng Lưu là vẫn đứng im ở đó không động đậy. Lúc này tôi cũng chẳngcòn tâm trạng mà để ý đến anh ta, chỉ biết cúi đầu tỉ mỉ quan sát tình trạngcủa người bị thương.“Gãy xương, có điều không nghiêm trọng lắm.” Không bị chảy máu, cũng không có vết thương ngoài da,sau khi chỉnh lại xương, đầu tiên cần dùng nẹp cố định lại, rồi đưa đến bệnhviện xử lý sơ qua một chút là xong.Vừa nói, tay tôi vừathao tác, chú cảnh sát trung niên kia kêu “a” một tiếng, tôi mau chóng dùng nẹpgỗ cố định chân của chú lại, sau đó dùng vải quấn chặt mấy lớp. Không đến mườiphút, mọi việc đã được xử lý xong xuôi.“Vậy… là xong rồi sao?”Anh cảnh sát kia tỏ ra nghi hoặc, cứ như là thấy người ta ngã còn chưa đủ đau.Tôi tiện tay cầm miếngvải bên cạnh lên lau tay, cất tiếng dặn dò: “Đưa đến bệnh viện rồi hãy cho chúấy uống thuốc giảm đau, nếu cần thì cũng nên bó thạch cao nữa. Bị thương đếngân cốt thì phải nghỉ ngơi một trăm ngày, sau khi tháo thạch cao cũng không nênvận động ngay. Đợi lát nữa tôi viết cho đơn thuốc, nghỉ ngơi điều dưỡng mộtthời gian là không có vấn đề gì đâu.”Ông lão bên cạnh vừanghe thấy thế liền vội vã đi lấy giấy bút, tôi không cần nghĩ ngợi gì lập tứcviết ngay ra mấy đơn thuốc, rồi dặn dò bọn họ nên dùng vào lúc nào. Chú cảnhsát trung niên kia vội vàng cảm ơn, nét mặt tỏ ra vô cùng cảm kích.Theo yêu cầu của tôi,ông lão kia tìm lấy một cái cáng, rồi cùng anh cảnh sát vừa nãy khiêng người bịthương đi. Anh chàng Đội trưởng Lưu đó thì ở lại, nhìn tôi bằng vẻ mặt phức tạpvô cùng, hỏi: “Cô học y sao? Lại còn là người Bắc Kinh nữa, tại sao không ởthành phố, đến chỗ bọn tôi đăng ký hộ khẩu làm gì?”Thấy anh ta không nhắcđến chuyện kiểm tra giấy tờ nữa, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn, liền cười nói:“Một mình tôi dẫn theo thằng bé đến thành phố quả thực là không tiện. Nếu rangoài làm việc, trong nhà sẽ không có ai trông nó, còn nếu không làm gì, miệngăn núi lở, lại càng không phải là cách. Ở nông thôn chi tiêu cũng ít, thời gianlàm việc lại không cố định, cho dù trong nhà có chuyện gì thì cũng có thể nhờhàng xóm xung quanh giúp đỡ. Dù sao tôi cũng chẳng có hoài bão gì to lớn, cứtạđây vài năm, đợi thằng bé lớn hơn một chút rồi sẽ trở lại thành phố.”Đội trưởng Lưu lẳng lặnggật đầu, cũng chẳng biết là có tin hay không. Thấy anh ta một lúc lâu sau vẫnkhông nói gì, tôi liền thầm cảm thấy thấp thỏm bất an, nhưng lại chợt nghe anhta hỏi: “Cô học y ở đâu vậy?”“Nhà tôi…” Tôi vừa địnhnói là nhà mình có nghề y gia truyền, nhưng lại chợt nhớ đến cha của Kim MinhViễn, không biết trước đây khi tới Hạ Nam Oa ông ta có nhắc gì đến chuyện giađình không, nhỡ mà có gì sai khác, vậy là coi như lộ tẩy rồi, vì thế tôi liềnnói chữa lại: “Tôi học Đông y ở đại học.”“Cô còn là sinh viên đạihọc nữa sao?” Đội trưởng Lưu nheo mắt nhìn tôi, dường như không tin tưởng cholắm.Tôi không trả lời anhta, mà trừng mắt lên giận dữ.“Thế bệnh thấp khớp lâunăm cô có chữa được không?” Anh ta dường như cũng đã nhận ra là tôi không vui,giọng nói liền thấp hơn một chút, mang theo vẻ rụt rè cẩn thận như muốn lấylòng.“Chữa thì tất nhiên làchữa được.” Tôi ngẩng cao đầu, nói: “Có điều bây giờ tôi phải về rồi, chút nữacòn có chuyện cần làm, để trễ thì không kịp giờ xe chạy mất.” Nói xong, tôilườm anh ta một cái, rồi đi ra ngoài.

Buổi sáng tôi đã bịtiếng chim hót bên ngoài đánh thức.Vừa mở mắt ra, tôi liềnnhìn thấy ngay đôi mắt to, tròn xoe của chú nhóc trong lòng mình, nó đang lặnglẽ nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sau một ngày ở cùng nhau, Tiểu MinhViễn dường như đã thân thiết với tôi hơn một chút, trong mắt không còn vẻ đềphòng. Trẻ con rất nhạy cảm, chúng có thể cảm giác được ai thật lòng tốt với mình.“Chào buổi sáng!” Tôimỉm cười cất tiếng chào chú nhóc, lại khẽ vỗ lên bầu má bé bỏng của nó một cái.Trông chú nhóc rất đáng yêu, khuôn mặt thanh tú, đường nét rõ ràng, bây giờ đãcó thể loáng thoáng nhìn ra dáng vẻ của một anh chàng điển trai trong tươnglai, chỉ là hơi gầy gò một chút. Nhưng không sao cả, đợi sau khi sắp xếp tất cảxong xuôi, mỗi ngày đều được ăn cá ăn thịt, thằng bé không béo lên mới là lạ.Khuôn mặt Tiểu Minh Viễnđỏ bừng, vội vàng loạng quạng bò dậy khỏi giường. Tôi sợ nó bị cảm lạnh, liềnvớ lấy bộ quần áo ở đầu giường định mặc vào giúp nó, nhưng nó không chịu, mãimấy giây sau mới lí nhí nói: “Cháu tự biết mặc.”Đây là lần đầu tiên nómở miệng nói chuyện, khiến tôi rất vui mừng, tất nhiên là cũng chiều theo ý nó,cười híp mắt lại đưa quần áo cho nó, còn cố ý nói: “Thật hay giả đấy, cháu cònnhỏ như vậy mà đã biết tự mặc quần áo rồi sao? Đừng có nói khoác đấy nhé!”Tiểu Minh Viễn có chútsốt ruột, vội giành ngay lấy chiếc áo và trùm lên người. Có lẽ vì chưa mặc áolen trùm đầu bao giờ, chỉ nhớ hôm qua đã được tôi mặc cho thế nào, nên chú nhóccứ thế trùm chiếc áo len lên đầu, nhưng lại không tìm được cổ áo đâu, sau khikêu lên mấy tiếng liền ngã ngửa ra giường, khiến tôi không kìm được cười vangha hả.Cười xong tôi lại giúpnó mặc áo, còn dạy nó từng chút một, như khóa phải kéo thế nào, dây giày phảibuộc ra sao nào. Tiểu Minh Viễn mở to đôi mắt tròn xoe, nghe với vẻ rất nghiêmtúc.Buổi sáng sau khi ănuống qua loa, tôi liền nhờ chú Ba Trần dẫn tới nhà trưởng thôn để đăng ký hộkhẩu cho mình và Tiểu Minh Viễn. Dù sao cũng có chuyện cần nhờ vả người ta, nêntôi đã mua một gói đường đen và một chiếc bánh ngọt mang theo.Lúc ra khỏi cửa, TiểuMinh Viễn cứ một mực bám lấy áo tôi không chịu buông tay, đôi mắt long lanhsáng rực, bộ dạng như thể sắp bật khóc. Tôi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, cóthể thằng bé lo tôi đi rồi sẽ không về nữa, cuối cùng tôi quyết định dắt nótheo.Sau khi biết ý của chúngtôi, Trưởng thôn Trần không do dự gì đã đồng ý ngay, nhưng những thứ mà tôimang theo thế nào cũng không chịu nhận, còn lớn tiếng nói: “Sau này đều làngười cùng thôn rồi, còn khách sáo như vậy làm gì chứ? Chỉ là đăng ký hộ khẩuthôi mà, mang theo những thứ này để mọi người trong thôn nhìn thấy, họ lạichẳng chỉ trích tôi hay sao?”Tôi không kìm được đỏbừng cả mặt, trong lòng thầm nghĩ người thời đại này đúng là thuần phác! Nếuđổi lại là thế kỷ hai mươi mốt của chúng t mang theo thứ đồ trị giá mấy trămđồng tới người ta còn chê ít ấy chứ.Có điều tôi cũng nhấtquyết không chịu nhận lại mấy thứ ấy, mà nói thêm: “Chú đừng hiểu lầm mà, cháucũng chỉ là có chút lòng thành để cảm ơn chú thôi. Sau này còn có nhiều chuyệncần nhờ đến chú, nếu ngay đến chút đồ này mà chú cũng không chịu nhận, cháu làmsao dám đến tìm chú nữa.”Chú Ba ở bên cạnh cũng lêntiếng nói giúp: “Bác cứ nhận lấy đi, cũng đâu phải là thứ gì đáng tiền, khôngđến nỗi bị người ta chỉ trích đâu. Nếu bác không nhận, trong lòng cháu Chungđây cũng cảm thấy áy náy. Hơn nữa, vẫn còn việc cần nhờ đến bác đây này.” Nóixong, chú lại nhắc đến chuyện căn nhà cũ kia.Trưởng thôn Trần hơi dodự một chút, nói: “Đó dù sao cũng là tài sản chung của thôn, lần trước nhà họNgưu muốn xin về cho con trai lấy vợ mà tôi không chịu, nếu bây giờ chia chocháu Chung đây, e sẽ bị người khác nói ra nói vào.”“Bà vợ nhà họ Ngưu đó rõlà tuồng không biết xấu hổ, bản thân vốn không thiếu nhà, vậy mà vẫn cứ muốnđược chia thêm. Còn cháu Chung đây…”Chú Ba định lớn tiếngnói tiếp, nhưng tôi đã vội vàng ngắt lời: “Trưởng thôn Trần nói cũng đúng lắm,không lý nào mà cháu vừa đến đây đã được nhận ngay nhà của thôn. Hay là thế nàyđi, chú hãy thương lượng với mọi người trong thôn một chút, rồi đưa ra cái giáđại khái, coi như bán cho cháu căn nhà đó. Chú xem như vậy có được không?”“Vậy sao được chứ, cháulà một cô gái, đã thế lại còn phải nuôi trẻ con…” Trưởng thôn Trần có chútkhó xử, có thể nhìn ra, ông cũng rất thông cảm với hoàn cảnh phải nuôi trẻ concủa tôi.“Dù thế nào thì cũngkhông thể để chú phải khó xử được.” Hơn nữa, sau này tôi còn phải ở lại TrầnGia Trang, nếu thật sự khiến người dân trong thôn bất mãn, những ngày tháng vềsau tôi phải sống thế nào đây chứ?Trưởng thôn Trần suynghĩ một lát, cuối cùng mới nghiến răng nói: “Chuyện này tôi quyết định là đượcrồi, căn nhà đó bỏ không đã mấy năm nay, nếu không sửa sang lại một chút thìcũng không ở được. Thế này đi, cháu bỏ ra đồng, rồi tôi gọi thêm mấy ngườitrong thôn, bảo bọn họ dành ra vài ngày sửa sang lại căn nhà giúp cháu, còn vềtiền mua nhà thì thôi bỏ qua đi.”Việc hộ khẩu và nhà cửađã được giải quyết xong xuôi, tôi tạm thời không phải lo gì nữa, trên đường vềcảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, không ngừng trêu đùa Tiểu Minh Viễn cho nó nóichuyện. Chú Ba thì chỉ cầm cây tẩu thuốc mỉm cười nhìn bọn tôi, thỉnh thoảnglại nhả ra một hơi khói, lấy đó làm niềm vui.Sau khi trở về, tôi lạinói chuyện này với thím Ba, vừa nghe nói phải bỏ ra những ba mươi đồng, thím Baliền không kìm được than vãn: “Thím biết trong tay cháu chắc vẫn còn tiền,nhưng ngày tháng sau này còn dài, cháu lại là người có học, không làm công việcđồng áng được, coi như là không có nguồn thu, đến lúc đó miệng ăn núi lở, dù cónhiều tiền hơn nữa thì cũng đủ sống cho mấy năm đây? Sau này vẫn nên tiết kiệmmột chút!”Tôi vội vàng gật đầuvâng dạ, trịnh trọng cám ơn thím đã nhắc nhở, sau đó liền nhắc tới chuyện sửachữa căn nhà kia.Nhân lúc hãy còn sớm,tôi muốn lên thị trấn một chuyến. Bởi vì lần này tôi chuẩn bị mang một số thứtừ trong nhẫn không gian ra, cho nên dù thế nào cũng không thể mang Tiểu MinhViễn đi được. Sau khi dùng hết lý lẽ giải thích một hồi, thằng bé mới chịubuông tay ra, nhưng đôi mắt đã đỏ lựng, khuôn mặt tràn đầy vẻ quyến luyến.Rời khỏi Trần Gia Trang,đi thêm hơn hai dặm thì có đường cái, tôi phải đợi mất hơn nửa giờ thì mới cómột chiếc xe khách cũ nát đi qua. Sau đó là một cuộc hành trình gian nan đi lênthị trấn.Thị trấn bây giờ căn bảnkhông so được với thời hiện đại, đường thì nhỏ, nhà cửa thì thấp, mà người cũngkhông nhiều. Tôi hỏi đường mất mấy lần, cuối cùng đã tới được cục Công an. Saukhi nghe nói mục đích của tôi khi đến đây, anh cảnh sát trực ban không kìmđược, cười nói: “Vừa nhìn tôi đã biết ngay cô em là người thành phố, chứ ngườinông thôn mà nhận nuôi trẻ con thì còn chẳng biết đi đăng ký hộ khẩu, đừng nóigì đến việc làm thủ tục nhận nuôi.”Tôi cũng cười phụ họatheo: “Dù có thế nào cũng cần làm theo chính sách, nếu không tôi cảm thấy khôngđược vững dạ. Đồng chí giúp tôi xem cần những tài liệu gì, để tôi còn biết màchuẩn bị.”Anh cảnh sát đó vui vẻnói: “Đâu có phiền phức như vậy, chỗ chúng tôi chỉ cần đăng ký một chút làxong. Đúng rồi, cô em có thư giới thiệu không nhỉ?”Trong lòng tôi thầm căngthẳng, vội lấy thư giới thiệu ra đưa cho anh ta. Cái thư giới thiệu này tôi làmtừ trước khi đến đây, ở chỗ người làm giấy tờ giả, bên trên có đóng một cái dấuđỏ tươi của cục Cảnh sát thành phố Bắc Kinh, nhưng không biết con dấu của năm2010 liệu có giống với con dấu của năm 1981 hay không.Anh cảnh sát này tuy nóinhiều, nhưng tính cách lại không xấu, làm việc cũng nhanh gọn, một lát sau đãlàm xong thủ tục cho tôi. “Cộp…” Một con dấu đỏ tươi được đóng xuống, vậy làtôi đã chính thức trở thành người giám hộ của Tiểu Minh Viễn rồi.Nhưng khi tôi chuẩn bịnói tạm biệt để rời đi, anh cảnh sát đó lại nhất quyết kéo tôi lại nói chuyện,lúc thì hỏi về Thiên An Môn, lúc lại hỏi đến nghi thức kéo cờ. Tôi thấy anh tavừa giúp mình một chuyện lớn, nên cũng không tiện từ chối, đành miễn cưỡng ứngphó qua loa. Nào ngờ anh ta càng nói càng hăng, nhìn điệu bộ này, chỉ sợ là cònmuốn kéo tôi lại thắp đèn nói chuyện thâu đêm mất.“Làm gì đấy? Tiểu Trâu.”Có người đột nhiên kêu lên bên ngoài cửa. Giọng nói rất vang, khí thế dõng dạc,thoáng nghe đã biết ngay là người có địa vị.Tôi ngoảnh đầu lại nhìn,chỉ thấy một anh chàng trẻ tuổi cao lớn mặc đồ cảnh sát đang đứng ngay giữacửa, che đi mất phần lớn ánh sáng.“Đội trưởng Lưu đến rồi.Cô em này là từ thủ đô đến đây, kiến thức rộng lắm.” Anh cảnh sát cất tiếngchào anh chàng trẻ tuổi kia, anh chàng đó lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, rồi đithẳng tới.Anh cảnh sát vốn nóinhiều, chỉ đôi ba câu đã kể lại xong xuôi chuyện của tôi. Anh chàng trẻ tuổikia nghe xong, sắc mặt dường như còn mang theo nét hoài nghi, đôi mắt hổ trừnglên nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó đột nhiên nói: “Cô đưa thưgiới thiệu đây tôi xemchút nào!”Trái tim tôi lập tức nảylên đến tận cổ họng. Chắc anh chàng sẽ không coi tôi là phần tử phản cách mạngđấy chứ?Tôi nở một nụ cười gượnggạo, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, trở nên lạnh ngắt. Nhưng tôi lại không dám từchối, đành chậm rãi đưa tay móc thư giới thiệu ra, trong lòng thầm cầu mong kỹthuật của tay làm giấy tờ giả kia có thể vượt qua được cửa ải này, nếu khôngtôi sẽ gặp xui xẻo to mất.Khi tôi vừa mới đưa thưgiới thiệu cho anh ta, chợt có một ông lão chạy vào, sốt ruột kêu lớn: “Mau quađây giúp một chút nào, lão Lý vừa ngã từ trên ghế xuống, hình như bị gãy chânrồi.”Hai người kia vừa nghevậy, lập tức quên cả việc kiểm tra giấy tờ của tôi, co cẳng chạy ra ngoài. Tôiđứng ngây ra đó một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, vội cất hết giấy tờđi, trong lòng vẫn còn thầm sợ hãi.Khi tôi đang chuẩn bịrời đi, chợt thấy mấy người bọn họ đang khiêng một người đàn ông trung niên đivào. Nhìn thấy tư thế khiêng người của họ, tôi thiếu chút nữa đã té xỉu, địnhbước tới chỉ dẫn một chút, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện giấy tờ của mình, thếlà lại chùn chân.Đang lúc do dự, chú cảnhsát trung niên bị thương kia đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khiến tôi sợđến giật nảy mình, chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý chuyện giấy tờ giả nữa, vộivàng chạy đến ngăn họ lại: “Dừng lại, dừng lại, mau buông người xuống đi! Mấyngười còn làm bừa như vậy, vết thương của chú ấy sẽ càng lúc càng nặng hơnđấy.”Đội trưởng Lưu đột nhiênngoảnh đầu lại, đôi mắt hổ trợn trừng, trầm giọng hỏi: “Cô muốn làm gì?”“Tôi còn có thể làm gìnữa chứ? Tôi là bác sĩ!” Tôi bực tức quát lớn: “Mau buông người xuống cho tôi!Anh, giúp tôi đi kiếm một tấm ván gỗ về đây, còn cả anh nữa, đi tìm ít vải đi,không có thì dây thừng cũng được…”Ông lão và anh cảnh sátkia vừa nghe thấy lời của tôi, không do dự chút nào đã chạy ngay ra ngoài chỉcó Đội trưởng Lưu là vẫn đứng im ở đó không động đậy. Lúc này tôi cũng chẳngcòn tâm trạng mà để ý đến anh ta, chỉ biết cúi đầu tỉ mỉ quan sát tình trạngcủa người bị thương.“Gãy xương, có điều không nghiêm trọng lắm.” Không bị chảy máu, cũng không có vết thương ngoài da,sau khi chỉnh lại xương, đầu tiên cần dùng nẹp cố định lại, rồi đưa đến bệnhviện xử lý sơ qua một chút là xong.Vừa nói, tay tôi vừathao tác, chú cảnh sát trung niên kia kêu “a” một tiếng, tôi mau chóng dùng nẹpgỗ cố định chân của chú lại, sau đó dùng vải quấn chặt mấy lớp. Không đến mườiphút, mọi việc đã được xử lý xong xuôi.“Vậy… là xong rồi sao?”Anh cảnh sát kia tỏ ra nghi hoặc, cứ như là thấy người ta ngã còn chưa đủ đau.Tôi tiện tay cầm miếngvải bên cạnh lên lau tay, cất tiếng dặn dò: “Đưa đến bệnh viện rồi hãy cho chúấy uống thuốc giảm đau, nếu cần thì cũng nên bó thạch cao nữa. Bị thương đếngân cốt thì phải nghỉ ngơi một trăm ngày, sau khi tháo thạch cao cũng không nênvận động ngay. Đợi lát nữa tôi viết cho đơn thuốc, nghỉ ngơi điều dưỡng mộtthời gian là không có vấn đề gì đâu.”Ông lão bên cạnh vừanghe thấy thế liền vội vã đi lấy giấy bút, tôi không cần nghĩ ngợi gì lập tứcviết ngay ra mấy đơn thuốc, rồi dặn dò bọn họ nên dùng vào lúc nào. Chú cảnhsát trung niên kia vội vàng cảm ơn, nét mặt tỏ ra vô cùng cảm kích.Theo yêu cầu của tôi,ông lão kia tìm lấy một cái cáng, rồi cùng anh cảnh sát vừa nãy khiêng người bịthương đi. Anh chàng Đội trưởng Lưu đó thì ở lại, nhìn tôi bằng vẻ mặt phức tạpvô cùng, hỏi: “Cô học y sao? Lại còn là người Bắc Kinh nữa, tại sao không ởthành phố, đến chỗ bọn tôi đăng ký hộ khẩu làm gì?”Thấy anh ta không nhắcđến chuyện kiểm tra giấy tờ nữa, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn, liền cười nói:“Một mình tôi dẫn theo thằng bé đến thành phố quả thực là không tiện. Nếu rangoài làm việc, trong nhà sẽ không có ai trông nó, còn nếu không làm gì, miệngăn núi lở, lại càng không phải là cách. Ở nông thôn chi tiêu cũng ít, thời gianlàm việc lại không cố định, cho dù trong nhà có chuyện gì thì cũng có thể nhờhàng xóm xung quanh giúp đỡ. Dù sao tôi cũng chẳng có hoài bão gì to lớn, cứtạđây vài năm, đợi thằng bé lớn hơn một chút rồi sẽ trở lại thành phố.”Đội trưởng Lưu lẳng lặnggật đầu, cũng chẳng biết là có tin hay không. Thấy anh ta một lúc lâu sau vẫnkhông nói gì, tôi liền thầm cảm thấy thấp thỏm bất an, nhưng lại chợt nghe anhta hỏi: “Cô học y ở đâu vậy?”“Nhà tôi…” Tôi vừa địnhnói là nhà mình có nghề y gia truyền, nhưng lại chợt nhớ đến cha của Kim MinhViễn, không biết trước đây khi tới Hạ Nam Oa ông ta có nhắc gì đến chuyện giađình không, nhỡ mà có gì sai khác, vậy là coi như lộ tẩy rồi, vì thế tôi liềnnói chữa lại: “Tôi học Đông y ở đại học.”“Cô còn là sinh viên đạihọc nữa sao?” Đội trưởng Lưu nheo mắt nhìn tôi, dường như không tin tưởng cholắm.Tôi không trả lời anhta, mà trừng mắt lên giận dữ.“Thế bệnh thấp khớp lâunăm cô có chữa được không?” Anh ta dường như cũng đã nhận ra là tôi không vui,giọng nói liền thấp hơn một chút, mang theo vẻ rụt rè cẩn thận như muốn lấylòng.“Chữa thì tất nhiên làchữa được.” Tôi ngẩng cao đầu, nói: “Có điều bây giờ tôi phải về rồi, chút nữacòn có chuyện cần làm, để trễ thì không kịp giờ xe chạy mất.” Nói xong, tôilườm anh ta một cái, rồi đi ra ngoài.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.