Trở Về Năm 1981

Chương 5



Các bạn đang đọc truyện Chương 5 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

“Này, cô đợi một chút,đợi một chút!”Tôi hùng hùng hổ hổ đithẳng về phía trước, Đội trưởng Lưu hớt ha hớt hải đuổi theo phía sau: “Tôi nóinày… Sao cô nóng tính như vậy chứ, tôi có chỗ nào không phải với cô đâu. Này,cô đợi một chút…”Chân anh ta dù sao cũngdài hơn chân tôi rất nhiều, chỉ vài ba bước chân là đã chạy được lên phía trướcvà chặn tôi lại. Có điều khuôn mặt anh ta lúc này đã không còn vẻ nặng nề nhưban đầu nữa, mà trở nên khách sáo vô cùng: “Vừa nãy quả thực là tôi không đúng,cô đừng giận. Bây giờ cho tôi xin lỗi cô, vậy có được không?”Người ta đã xin lỗi nhưvậy rồi, tôi cũng không cần thiết phải làm bộ làm tịch gì nữa, có điều tôi thậtsự không hề nói dối chút nào: “Tôi cũng chẳng giận gì anh cả mà thật sự có việccần làm. Giờ tôi phải tới hợp tác xã mua bán mua một đống đồ đây này, rồi cònphải quay về nữa, nếu không thằng bé ở nhà sẽ quấy khóc mất.”“Cô muốn mua cái gì tôisẽ đi cùng cô, rồi sau khi khám bệnh xong tôi sẽ lái xe đưa cô về tận nhà. Đúngrồi, nhà cô ở xã nào nhỉ?” Lần này thái độ của anh ta quả thực rất thành khẩn,xem ra người bị bệnh thấp khớp lâu năm đó có quan hệ rất sâu sắc với anh ta,không phải cha đẻ thì là mẹ đẻ, bằng không ắt cũng là cha vợ.“Anh có xe sao?” Tôi khẽmỉm cười, hỏi bằng giọng hơi xấu xa. Bây giờ mới là đầu thập niên tám mươi,chẳng lẽ cục Cảnh sát đã mua xe cho những người cấp đội trưởng rồi sao?“Cái này cô không cầnquan tâm, tôi đảm bảo sẽ đưa cô về.” Đội trưởng Lưu vỗ ngực nói.Đàn ông con trai nói mộtlà một, hai là hai, anh ta đã nói như vậy rồi, tôi tất nhiên không có lý do gìđể nghi ngờ. Hơn nữa, ngay đến hợp tác xã mua bán ở đâu tôi cũng còn chưa biết.Chúng tôi nói chuyện vớinhau một lát, rồi tới hợp tác xã mua bán mua đồ. Trước lúc đi thím Ba đã liệtkê cho tôi một danh sách rất dài, toàn là những món đồ cần mua, tôi lại thêmvào một số thứ nữa, vừa vào cửa đã đưa ngay tờ danh sách đó cho nhân viên bánhàng.Nói đúng ra thì nhânviên bán hàng ở hợp tác xã mua bán thời này còn rất kiêu căng, lúc tôi vào cửaliền thấy bọn họ đang túm năm túm ba ngồi nói chuyện, bên cạnh có một ông lãonông dân một hồi lâu mà chẳng ai thèm để ý đến. Nhưng vừa nhìn thấy chúng tôiđi vào, thái độ của bọn họ lập tức thay đổi ngay, cũng không biết là nhờ oaihùm của Đội trưởng Lưu, hay là do chiếc áo nỉ lông cừu trên người tôi lúc này.Cô nhân viên bán hàngvừa kê khai hàng hóa vừa nói chuyện với tôi, lát sau còn hỏi dò tôi xem chiếcáo này mua ở đâu, bao nhiêu tiền. Tôi bèn kiêu ngạo trả lời: “Cũng không đắtđâu, có hơn sáu mươi đô la Hồng Kông, tôi nhờ bạn tôi ở Hồng Kông mang về hộđấy.”Sắc mặt của cô nhân viênbán hàng lập tức trở nên xanh lét. Đội trưởng Lưu ở bên cạnh bật cười.Nhưng tôi quả thực khônglừa gạt gì cô ta, nói hơn sáu mươi đô la Hồng Kông còn là bớt đi nhiều rồi đấy,rõ ràng là phải hơn sáu trăm mới mua được.Đợi sau khi tất cả đồđạc đều được mang ra, Đội trưởng Lưu bèn kêu cô nhân viên bán hàng lấy cho mộtchiếc bao tải lớn, nhét hết mọi thứ vào trong, tiện tay vác lên vai mình. Đếnbây giờ tôi mới nhận ra, mang theo một người đàn ông đi mua đồ đúng là chuyệntốt, coi như có một người khuân vác miễn phí luôn.“Xong chưa vậy?” Anh tahỏi.“Vẫn chưa.” Tôi đáp:“Anh có biết lò mổ ở đâu không, tôi phải đi mua ít thịt lợn.”Lần này thì đến lượtkhuôn mặt anh ta trở nên xanh lét: “Chạy từ dưới xã lên tận đây mua thịt lợn,cô thật biết giày vò người khác đấy!”Tôi cất tiếng cười vang:“Không phải là đúng dịp đi lên thị trấn sao, hơn nữa, nếu tôi mua ở xã, một lầnmua hết thịt lợn luôn, người khác phải làm sao đây chứ?”Đội trưởng Lưu tức giậnnghiến răng ken két: “Cô định mua bao nhiêu đây?”“Ngày mai với ngày kiangười trong thôn sẽ giúp tôi sửa nhà, việc ăn uống không thể xuề xòa được, tấtnhiên cũng không cần nhiều, nhưng ít ra cũng phải có độ trăm cân[5]. Mà có khitôi mua luôn cả nửa con lợn cho tiện, nói không chừng người ta còn cho thêm bộlòng ấy chứ.”Đội trưởng Lưu im lặngsuốt một hồi lâu chẳng nói năng được gì.Trên đường đi tới lò mổlợn, chúng tôi gặp đồng sự của Đội trưởng Lưu, anh ta vội vác theo bao tải hànghóa đó tới chào hỏi, chẳng mấy chốc đã trở lại với hai bàn tay không. Anh chàngnày thật biết lợi dụng tài nguyên miễn phí.Có Đội trưởng Lưu dẫnđường, tôi đã mua được thịt lợn một cách suôn sẻ. Lần này tôi mua nguyên nửacon, tổng cộng là một trăm ba mươi cân, được chặt ra thành những phần hơn haimươi cân một rồi bỏ vào hai chiếc bao tải. May mà Đội trưởng Lưu vốn khỏe mạnh,mỗi vai vác một bao, cắn răng đi ra cửa. Mới đi chưa bao xa, đã có một chiếc xejeep màu xanh hướng về phía chúng tôi mà nhấn còi. Đội trưởng Lưu vội vàng bỏđồ xuống, rảo bước đi về phía chiếc xe đó.Chẳng bao lâu sau, trênxe có một người trẻ tuổi đi xuống, giúp chúng tôi khiêng thịt lợn vào trongthùng xe phía sau.“Lên xe đi!” Đội trưởngLưu mồ hôi mồ kê nhễ nhại vẫy tay gọi tôi.Anh chàng này không gạt tôi,đúng là có thể kiếm được xe thật.Chiếc xe chạy về phíatrước một cách vững vàng, đến bên ngoài một căn nhà hai tầng thì dừng lại. Độitrưởng Lưu quay sang ra hiệu, tôi liền vội vã xuống xe.Nhìn ngôi nhà này, tôiđoán ngay người bị bệnh ắt không phải là người bình thường. Thời buổi này muốncó một căn nhà trong thị trấn không khó, nhưng muốn có nhà hai tầng thì lạichẳng phải chuyện dễ dàng gì.Vừa vào nhà, lập tức cómột người phụ nữ trung niên bước ra đón chúng tôi, rồi nói với Đội trưởng Lưu:“Đào Đào, con về rồi à.” Thì ra đây chính là mĐội trưởng Lưu, còn tên đầy đủcủa anh ta chắc là Lưu Đào Đào.“Con mời được một bác sĩtới xem bệnh thấp khớp cho ông nội.” Khuôn mặt Đội trưởng Lưu thoáng đỏ lên,nhìn sang phía tôi với vẻ hơi xấu hổ.Cô Lưu liếc sang phíatôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không cho rằng tôi có bản lĩnh lớnđến thế. Có điều cô vẫn không nói gì, cười nói Đội trưởng Lưu: “Vào nhà nhanhlên, ông nội con vừa rồi còn đang đánh cờ với chú Hàn đấy, con mau vào chào ôngvới chú một tiếng đi!”Đội trưởng Lưu “vâng”một tiếng, rồi gọi tôi theo anh ta vào nhà.Căn nhà được bài trí rấtđơn giản và mộc mạc, sát bức tường phía bắc có kê mấy chiếc tủ lớn sơ sài,trông cũng khá cũ rồi, giữa phòng thì được đặt một chiếc sofa làm bằng gỗ, tấmđệm bên trên đã giặt nhiều đến nỗi bạc cả màu, có mấy chỗ từng bị rách phải válại. Một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trên sofa lên tiếng, giọng nói sangsảng, mắt trợn tròn, vừa nhìn là biết không phải người dễ tính.“Về rồi à?” Ông lão liếcmắt nhìn qua phía Đội trưởng Lưu, lớn tiếng nói: “Lại mời được tay lang băm nàođến đây nữa hả, không phải tôi đã nói là không uống thuốc gì hết rồi sao?”“Ông nội…” Đội trưởngLưu kêu lên một tiếng bằng giọng van nài, nhưng ông lão lại không để ý tới anhta, mà ngoảnh đầu đi, nói với người đàn ông trung niên bên cạnh mình: “TiểuHàn, đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục nói chuyện của chúng ta thôi!”Ông lão ngày thật đúnglà…“Không uống thuốc cũngđược thôi, nhưng không uống rượu thì không được.” Tôi chậm rãi cất tiếng. Trướcđây khi ở nhà tôi đã từng không ít lần theo ông nội ra ngoài khám bệnh, cũngtừng gặp không ít ông lão có tính cách cố chấp thế này, tất nhiên là cũng hiểucách nói chuyện với bọn họ.“Cái gìuống rượu?” Ônglão lập tức ngoảnh đầu lại, đôi mắt rực sáng nhìn tôi: “Nhóc con vừa nói là ôngcó thể uống rượu đúng không, tốt, tốt, cháu nhất định là có bản lĩnh lớn rồi.”Nói xong lại quay sang lớn tiếng quát lên với Đội trưởng Lưu: “Tôi sớm đã nóilà uống rượu không có vấn đề gì rồi, các người còn cản tôi. Bây giờ không còngì để nói nữa chứ hả, bác sĩ người ta cũng đã nói là tôi có thể uống rượu rồi.”Tôi thấy bộ dạng của Độitrưởng Lưu có vẻ như sắp khóc đến nơi, trong lòng thầm cảm thấy tức cười, nhưngvẫn lên tiếng khuyên can: “Rượu thì đúng là có thể uống, nhưng mà phải điều độ,hơn nữa còn không được uống bừa bãi, nhất định phải là loại rượu thuốc mà cháupha chế cho ông.”“Thì ra nhóc con đánhlừa ông, uống rượu thuốc có gì ngon đâu chứ, chẳng có tí mùi rượu nào.” Ông lãotức tối vô cùng, giọng nói cũng không còn vui vẻ như trước đó nữa.Tôi nói: “Ông cứ yên tâmđi, chắc chắn là có mùi rượu mà. Nếu không có mùi rượu có khi còn không chữađược bệnh thấp khớp của ông ấy chứ. Nhưng nói gì thì nói, ông cũng cần cho cháuxem cái chân của ông trước đã, như vậy thì mới có thể cho thuốc đúng bệnh đượcông ạ. Nếu không, dù cháu có phương thuốc gia truyền cũng không thể dùng bừabãi được.”Lần này thì ông lãokhông từ chối, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Có rượu dù gì cũng tốt hơnlà không có.”Tôi xem kỹ cái chân củaông lão rồi mặc kệ ông lão tỏ ra khó chịu, coi như ông lão đã đồng ý rồi, liềnxoay người lại bảo Đội trưởng Lưu đi lấy giấy bút, sau đó viết ra hai đơn thuốcđưa cho anh ta, còn dặn dò thêm: “Đều là dùng để ngâm rượu đấy, lọai thứ nhất làrượu uống, còn loại thứ hai là dùng bên ngoài, khi đau thì trực tiếp xoa rượuthuốc lên đó là được. Đợi hai tháng nữa tôi sẽ quay lại, xem tình hình thế nàorồi đổi đơn thuốc.”Đội trưởng Lưu vội vàngnhận lấy, trịnh trọng cảm ơn.Tôi đã hoàn thành nhiệmvụ một cách tốt đẹp, sau đó liền xin phép từ biệt để ra về. Cô Lưu ra sức muốngiữ tôi lại ăn cơm, dù bụng tôi đang rất đói, nhưng ngại không muốn ở lại. Tuyhôm nay đúng là tôi đã khám bệnh cho ông Lưu, nhưng tôi cũng đã sai phái Độitrưởng Lưu suốt cả ngày rồi, lát nữa còn phải nhờ anh ta đưa về nữa.Khi tôi đang đưa đẩy vớicô Lưu, bên ngoài chợt có một người đàn ông trung niên đi vào. Trên người ôngta mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đã bạc màu, đeo một đôi kính mắt,trông dáng vẻ rất thư sinh, giống như một thầy giáo của trường trung học nào đógần ở đây vậy.Chợt nghe Đội trưởng Lưugọi “cha” một tiếng, tôi không khỏi giật nảy mình. Ông chú trông có vẻ thư sinhnày có nhìn thế nào cũng không giống cha của một gã vai u thịt bắp như Độitrưởng Lưu.Chú Hàn nào đó vừa ngồitrong nhà nói chuyện với ông Lưu cũng đã đi ra, nhìn thấy cha của Đội trưởngLưu, liền cười nói: “Huyện trưởng Lưu về rồi sao.”Người đàn ông trung niêntrông có vẻ giản dị như một thầy giáo trung học này không ngờ lại là huyện trưởngcủa huyện chúng tôi! Tôi lại một lần nữa chấn động.Thực ra Trần Gia Trangcách thị trấn không xa, có Đội trưởng Lưu lái xe hộ tống, chưa tới một giờ tôiđã về đến thôn rồi. Chiếc xe bốn bánh của anh ta vừa mới vào thôn, lập tức córất nhiều người dân chạy đến ngắm nhìn, đám trẻ choai choai thì chạy lăng xăngkhắp nơi, miệng không ngừng hò hét: “Mau ra đây xem xe hơi này, nó có bốn bánhcơ nhé.”“Ối chà, đây là xe từđâu đến nhỉ?”Có người nhìn qua cửa sổxe thấy tôi, vội vàng co cẳng chạy tới nhà chú Ba báo tin: “Chú Ba, thím Ba ơi,cô em họ Chung được người ta dùng xe hơi đưa về này!”Nghe đấy, nghe đấy, cứnhư thể tôi là tù nhân bị người ta áp giải về vậy.Chiếc xe jeep chạy thẳngmột mạch đến cửa nhà chú Ba, chúng tôi vừa xuống xe, hai chú thím liền lập tứcchạy ra đón. Nhưng Tiểu Minh Viễn chạy còn nhanh hơn bọn họ, loáng cái đã ômchặt lấy chân tôi. Tôi vội khom người xuống bế nó lên, hôn đánh chụt một cáilên má nó, lại hỏi mấy câu kiểu như cháu có nghe lời không, có ngoan không.Tiểu Minh Viễn ra sức gật đầu lia lịa.Thím Ba không biết rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì, liền ghé đến bên cạnh tôi cất tiếng hỏi nhỏ: “Thế nàylà sao thế cháu, là sao thế cháu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”Tôi dở khóc dở cười đáp:“Không có gì đâu thím, chỉ là đồ nhiều quá, nên cháu nhờ Đội trưởng Lưu đưa vềthôi.” Sau đó lại vẫy vẫy tay với Đội trưởng Lưu, nói: “Cảm ơn nhé, hay anh vàonhà uống chén trà rồi hãy đi!” Nói xong, tôi lại nhờ chú Ba tới chỗ thùng xegiúp chuyển đồ xuống. Đội trưởng Lưu khẽ gậtđầu, lẳng lặng tới giúp chú Ba mang đồ xuống.Đợi sau khi chúng tôivào nhà, mọi người trong thôn ở bên ngoài nói chuyện một lúc, rồi cũng dần tảnđi.Chú Ba và Đội trưởng Lưungồi trên giường lò nói chuyện, tôi bế Tiểu Minh Viễn cùng thím Ba vào bếp đuntrà, nhân tiện kể lại chuyện ngày hôm nay. Thím Ba nghe xong, vừa ngạc nhiênvừa vui mừng kêu lên: “Cháu đúng là bác sĩ sao, vậy thì tốt quá, sau này trongthôn chúng ta nhỡ có ai bị đau đầu cảm cúm thì cũng tiện hơn nhiều rồi. Cháukhông biết trong thôn không có bác sĩ bất tiện đến chừng nào đâu. Trước đây lỡmà bị ốm, mọi người đều phải cố chịu, nếu quả thực không chịu được thì mới lênxã mua bừa chút thuốc gì đó. Còn vị bác sĩ chân trần trên xã thì chỉ biết tiêmpenicillin cho người ta, mặc kệ bệnh gì cũng thế hết.”Nói xong, thím lại khentôi thêm một lần nữa, khiến tôi không khỏi có chút xấu hổ. Tiểu Minh Viễn ngồitrong lòng tôi thì mở to đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.Thím Ba lại nói: “TiểuMinh Viễn sau này phải học theo cô cháu đấy nhé, học được bản lĩnh rồi, có sựnghiệp rồi, như thế mới có thể báo đáp cô cháu cho tốt!”Tiểu Minh Viễn nghiêmtúc “dạ” một tiếng, như thể thật sự có thể hiểu được lời của thím BaTôi bật cười, lẩm bẩmnói: “Cháu cũng không mong nó có sự nghiệp gì to lớn, chỉ cần nó có thể lớn lênthành người, không đi học mấy thứ xấu xa, vậy là đã tốt lắm rồi.”Thím Ba khẽ trách:“Trông cháu nói kìa, Tiểu Minh Viễn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trưa naycòn giúp thím nhóm lửa đấy. Mà suốt cả ngày nó đều đi theo thím, không hềnghịch ngợm chút nào, thím chưa từng thấy đứa bé nào dễ trông như vậy. Sau nàycó cháu dạy dỗ, một đứa bé ngoan như vậy làm sao mà thành người xấu được chứ,cháu đứng có lo lắng vớ vẩn nữa đi!”Ôi bà cố nội của tôi ơi,tôi quả thực không lo lắng vớ vẩn chút nào!Tôi nhìn Tiểu Minh Viễntrong lòng với tâm trạng hết sức phức tạp, lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mạicủa nó, muốn nói gì đó, nhưng không biết rốt cuộc nên nói gì thì tốt.Thằng bé rất nhạy cảm,dường như đã nhìn ra được điều gì trên khuôn mặt tôi, ánh mắt liền trở nên hếtsức rụt rè, cứ như sợ làm tôi giận. Mãi một lúc lâu sau, nó mới nói khẽ: “Côơi, sau này cháu sẽ nghe lời, sẽ không trở thành người xấu đâu.”Trái tim tôi như độtnhiên bị thứ gì đó đâm mạnh, khiến lồng ngực đau nhói. Bắt đầu từ ngày nhậnnhiệm vụ, tôi luôn có một ý nghĩ: nó là Kim Minh Viễn của hai mươi chín nămsau, là một kẻ đã từng phạm tội giết người, nhưng đối xử như thế với một đứa béđáng thương là một điều tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ. Tuy trước giờ tôi vẫn luôndịu dàng với nó, nhưng một đứa bé nhạy cảm như nó liệu có phải sớm đã phát giácra điều gì rồi không?“Cô tin cháu!” Tôi trịnhtrọng trả lời: “Tiểu Minh Viễn của cô vừa thông minh vừa chính trực, sau nàychắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông tốt.”“Sau này cháu cũng muốnlàm bác sĩ.” Tiểu Minh Viễn cuối cùng đã chịu nở nụ cười. Trong khoảnh khắc đó,ánh mặt trời dường như đã soi rọi khắp căn phòng, thế giới cũng trở nên rực rỡhơn.“Bác sĩ à…” Tôi thấy cóchút khó xử, làm bác sĩ không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ riêng việc đi họcđã có thể khiến người ta phát điên: “Đây là chuyện của tương lai, chúng ta cứđể tương lai hãy nói, nhé!” Ai mà biết được sau này nó sẽ có hứng thú với nghềnào chứ. Kiếp trước không phải nó mở công ty cũng rất phát đạt đó sao… Ôi, phì,sao tôi lại nhắc đến chuyện kiếp trước làm gì chứ.

“Này, cô đợi một chút,đợi một chút!”Tôi hùng hùng hổ hổ đithẳng về phía trước, Đội trưởng Lưu hớt ha hớt hải đuổi theo phía sau: “Tôi nóinày… Sao cô nóng tính như vậy chứ, tôi có chỗ nào không phải với cô đâu. Này,cô đợi một chút…”Chân anh ta dù sao cũngdài hơn chân tôi rất nhiều, chỉ vài ba bước chân là đã chạy được lên phía trướcvà chặn tôi lại. Có điều khuôn mặt anh ta lúc này đã không còn vẻ nặng nề nhưban đầu nữa, mà trở nên khách sáo vô cùng: “Vừa nãy quả thực là tôi không đúng,cô đừng giận. Bây giờ cho tôi xin lỗi cô, vậy có được không?”Người ta đã xin lỗi nhưvậy rồi, tôi cũng không cần thiết phải làm bộ làm tịch gì nữa, có điều tôi thậtsự không hề nói dối chút nào: “Tôi cũng chẳng giận gì anh cả mà thật sự có việccần làm. Giờ tôi phải tới hợp tác xã mua bán mua một đống đồ đây này, rồi cònphải quay về nữa, nếu không thằng bé ở nhà sẽ quấy khóc mất.”“Cô muốn mua cái gì tôisẽ đi cùng cô, rồi sau khi khám bệnh xong tôi sẽ lái xe đưa cô về tận nhà. Đúngrồi, nhà cô ở xã nào nhỉ?” Lần này thái độ của anh ta quả thực rất thành khẩn,xem ra người bị bệnh thấp khớp lâu năm đó có quan hệ rất sâu sắc với anh ta,không phải cha đẻ thì là mẹ đẻ, bằng không ắt cũng là cha vợ.“Anh có xe sao?” Tôi khẽmỉm cười, hỏi bằng giọng hơi xấu xa. Bây giờ mới là đầu thập niên tám mươi,chẳng lẽ cục Cảnh sát đã mua xe cho những người cấp đội trưởng rồi sao?“Cái này cô không cầnquan tâm, tôi đảm bảo sẽ đưa cô về.” Đội trưởng Lưu vỗ ngực nói.Đàn ông con trai nói mộtlà một, hai là hai, anh ta đã nói như vậy rồi, tôi tất nhiên không có lý do gìđể nghi ngờ. Hơn nữa, ngay đến hợp tác xã mua bán ở đâu tôi cũng còn chưa biết.Chúng tôi nói chuyện vớinhau một lát, rồi tới hợp tác xã mua bán mua đồ. Trước lúc đi thím Ba đã liệtkê cho tôi một danh sách rất dài, toàn là những món đồ cần mua, tôi lại thêmvào một số thứ nữa, vừa vào cửa đã đưa ngay tờ danh sách đó cho nhân viên bánhàng.Nói đúng ra thì nhânviên bán hàng ở hợp tác xã mua bán thời này còn rất kiêu căng, lúc tôi vào cửaliền thấy bọn họ đang túm năm túm ba ngồi nói chuyện, bên cạnh có một ông lãonông dân một hồi lâu mà chẳng ai thèm để ý đến. Nhưng vừa nhìn thấy chúng tôiđi vào, thái độ của bọn họ lập tức thay đổi ngay, cũng không biết là nhờ oaihùm của Đội trưởng Lưu, hay là do chiếc áo nỉ lông cừu trên người tôi lúc này.Cô nhân viên bán hàngvừa kê khai hàng hóa vừa nói chuyện với tôi, lát sau còn hỏi dò tôi xem chiếcáo này mua ở đâu, bao nhiêu tiền. Tôi bèn kiêu ngạo trả lời: “Cũng không đắtđâu, có hơn sáu mươi đô la Hồng Kông, tôi nhờ bạn tôi ở Hồng Kông mang về hộđấy.”Sắc mặt của cô nhân viênbán hàng lập tức trở nên xanh lét. Đội trưởng Lưu ở bên cạnh bật cười.Nhưng tôi quả thực khônglừa gạt gì cô ta, nói hơn sáu mươi đô la Hồng Kông còn là bớt đi nhiều rồi đấy,rõ ràng là phải hơn sáu trăm mới mua được.Đợi sau khi tất cả đồđạc đều được mang ra, Đội trưởng Lưu bèn kêu cô nhân viên bán hàng lấy cho mộtchiếc bao tải lớn, nhét hết mọi thứ vào trong, tiện tay vác lên vai mình. Đếnbây giờ tôi mới nhận ra, mang theo một người đàn ông đi mua đồ đúng là chuyệntốt, coi như có một người khuân vác miễn phí luôn.“Xong chưa vậy?” Anh tahỏi.“Vẫn chưa.” Tôi đáp:“Anh có biết lò mổ ở đâu không, tôi phải đi mua ít thịt lợn.”Lần này thì đến lượtkhuôn mặt anh ta trở nên xanh lét: “Chạy từ dưới xã lên tận đây mua thịt lợn,cô thật biết giày vò người khác đấy!”Tôi cất tiếng cười vang:“Không phải là đúng dịp đi lên thị trấn sao, hơn nữa, nếu tôi mua ở xã, một lầnmua hết thịt lợn luôn, người khác phải làm sao đây chứ?”Đội trưởng Lưu tức giậnnghiến răng ken két: “Cô định mua bao nhiêu đây?”“Ngày mai với ngày kiangười trong thôn sẽ giúp tôi sửa nhà, việc ăn uống không thể xuề xòa được, tấtnhiên cũng không cần nhiều, nhưng ít ra cũng phải có độ trăm cân[5]. Mà có khitôi mua luôn cả nửa con lợn cho tiện, nói không chừng người ta còn cho thêm bộlòng ấy chứ.”Đội trưởng Lưu im lặngsuốt một hồi lâu chẳng nói năng được gì.Trên đường đi tới lò mổlợn, chúng tôi gặp đồng sự của Đội trưởng Lưu, anh ta vội vác theo bao tải hànghóa đó tới chào hỏi, chẳng mấy chốc đã trở lại với hai bàn tay không. Anh chàngnày thật biết lợi dụng tài nguyên miễn phí.Có Đội trưởng Lưu dẫnđường, tôi đã mua được thịt lợn một cách suôn sẻ. Lần này tôi mua nguyên nửacon, tổng cộng là một trăm ba mươi cân, được chặt ra thành những phần hơn haimươi cân một rồi bỏ vào hai chiếc bao tải. May mà Đội trưởng Lưu vốn khỏe mạnh,mỗi vai vác một bao, cắn răng đi ra cửa. Mới đi chưa bao xa, đã có một chiếc xejeep màu xanh hướng về phía chúng tôi mà nhấn còi. Đội trưởng Lưu vội vàng bỏđồ xuống, rảo bước đi về phía chiếc xe đó.Chẳng bao lâu sau, trênxe có một người trẻ tuổi đi xuống, giúp chúng tôi khiêng thịt lợn vào trongthùng xe phía sau.“Lên xe đi!” Đội trưởngLưu mồ hôi mồ kê nhễ nhại vẫy tay gọi tôi.Anh chàng này không gạt tôi,đúng là có thể kiếm được xe thật.Chiếc xe chạy về phíatrước một cách vững vàng, đến bên ngoài một căn nhà hai tầng thì dừng lại. Độitrưởng Lưu quay sang ra hiệu, tôi liền vội vã xuống xe.Nhìn ngôi nhà này, tôiđoán ngay người bị bệnh ắt không phải là người bình thường. Thời buổi này muốncó một căn nhà trong thị trấn không khó, nhưng muốn có nhà hai tầng thì lạichẳng phải chuyện dễ dàng gì.Vừa vào nhà, lập tức cómột người phụ nữ trung niên bước ra đón chúng tôi, rồi nói với Đội trưởng Lưu:“Đào Đào, con về rồi à.” Thì ra đây chính là mĐội trưởng Lưu, còn tên đầy đủcủa anh ta chắc là Lưu Đào Đào.“Con mời được một bác sĩtới xem bệnh thấp khớp cho ông nội.” Khuôn mặt Đội trưởng Lưu thoáng đỏ lên,nhìn sang phía tôi với vẻ hơi xấu hổ.Cô Lưu liếc sang phíatôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không cho rằng tôi có bản lĩnh lớnđến thế. Có điều cô vẫn không nói gì, cười nói Đội trưởng Lưu: “Vào nhà nhanhlên, ông nội con vừa rồi còn đang đánh cờ với chú Hàn đấy, con mau vào chào ôngvới chú một tiếng đi!”Đội trưởng Lưu “vâng”một tiếng, rồi gọi tôi theo anh ta vào nhà.Căn nhà được bài trí rấtđơn giản và mộc mạc, sát bức tường phía bắc có kê mấy chiếc tủ lớn sơ sài,trông cũng khá cũ rồi, giữa phòng thì được đặt một chiếc sofa làm bằng gỗ, tấmđệm bên trên đã giặt nhiều đến nỗi bạc cả màu, có mấy chỗ từng bị rách phải válại. Một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trên sofa lên tiếng, giọng nói sangsảng, mắt trợn tròn, vừa nhìn là biết không phải người dễ tính.“Về rồi à?” Ông lão liếcmắt nhìn qua phía Đội trưởng Lưu, lớn tiếng nói: “Lại mời được tay lang băm nàođến đây nữa hả, không phải tôi đã nói là không uống thuốc gì hết rồi sao?”“Ông nội…” Đội trưởngLưu kêu lên một tiếng bằng giọng van nài, nhưng ông lão lại không để ý tới anhta, mà ngoảnh đầu đi, nói với người đàn ông trung niên bên cạnh mình: “TiểuHàn, đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục nói chuyện của chúng ta thôi!”Ông lão ngày thật đúnglà…“Không uống thuốc cũngđược thôi, nhưng không uống rượu thì không được.” Tôi chậm rãi cất tiếng. Trướcđây khi ở nhà tôi đã từng không ít lần theo ông nội ra ngoài khám bệnh, cũngtừng gặp không ít ông lão có tính cách cố chấp thế này, tất nhiên là cũng hiểucách nói chuyện với bọn họ.“Cái gìuống rượu?” Ônglão lập tức ngoảnh đầu lại, đôi mắt rực sáng nhìn tôi: “Nhóc con vừa nói là ôngcó thể uống rượu đúng không, tốt, tốt, cháu nhất định là có bản lĩnh lớn rồi.”Nói xong lại quay sang lớn tiếng quát lên với Đội trưởng Lưu: “Tôi sớm đã nóilà uống rượu không có vấn đề gì rồi, các người còn cản tôi. Bây giờ không còngì để nói nữa chứ hả, bác sĩ người ta cũng đã nói là tôi có thể uống rượu rồi.”Tôi thấy bộ dạng của Độitrưởng Lưu có vẻ như sắp khóc đến nơi, trong lòng thầm cảm thấy tức cười, nhưngvẫn lên tiếng khuyên can: “Rượu thì đúng là có thể uống, nhưng mà phải điều độ,hơn nữa còn không được uống bừa bãi, nhất định phải là loại rượu thuốc mà cháupha chế cho ông.”“Thì ra nhóc con đánhlừa ông, uống rượu thuốc có gì ngon đâu chứ, chẳng có tí mùi rượu nào.” Ông lãotức tối vô cùng, giọng nói cũng không còn vui vẻ như trước đó nữa.Tôi nói: “Ông cứ yên tâmđi, chắc chắn là có mùi rượu mà. Nếu không có mùi rượu có khi còn không chữađược bệnh thấp khớp của ông ấy chứ. Nhưng nói gì thì nói, ông cũng cần cho cháuxem cái chân của ông trước đã, như vậy thì mới có thể cho thuốc đúng bệnh đượcông ạ. Nếu không, dù cháu có phương thuốc gia truyền cũng không thể dùng bừabãi được.”Lần này thì ông lãokhông từ chối, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Có rượu dù gì cũng tốt hơnlà không có.”Tôi xem kỹ cái chân củaông lão rồi mặc kệ ông lão tỏ ra khó chịu, coi như ông lão đã đồng ý rồi, liềnxoay người lại bảo Đội trưởng Lưu đi lấy giấy bút, sau đó viết ra hai đơn thuốcđưa cho anh ta, còn dặn dò thêm: “Đều là dùng để ngâm rượu đấy, lọai thứ nhất làrượu uống, còn loại thứ hai là dùng bên ngoài, khi đau thì trực tiếp xoa rượuthuốc lên đó là được. Đợi hai tháng nữa tôi sẽ quay lại, xem tình hình thế nàorồi đổi đơn thuốc.”Đội trưởng Lưu vội vàngnhận lấy, trịnh trọng cảm ơn.Tôi đã hoàn thành nhiệmvụ một cách tốt đẹp, sau đó liền xin phép từ biệt để ra về. Cô Lưu ra sức muốngiữ tôi lại ăn cơm, dù bụng tôi đang rất đói, nhưng ngại không muốn ở lại. Tuyhôm nay đúng là tôi đã khám bệnh cho ông Lưu, nhưng tôi cũng đã sai phái Độitrưởng Lưu suốt cả ngày rồi, lát nữa còn phải nhờ anh ta đưa về nữa.Khi tôi đang đưa đẩy vớicô Lưu, bên ngoài chợt có một người đàn ông trung niên đi vào. Trên người ôngta mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đã bạc màu, đeo một đôi kính mắt,trông dáng vẻ rất thư sinh, giống như một thầy giáo của trường trung học nào đógần ở đây vậy.Chợt nghe Đội trưởng Lưugọi “cha” một tiếng, tôi không khỏi giật nảy mình. Ông chú trông có vẻ thư sinhnày có nhìn thế nào cũng không giống cha của một gã vai u thịt bắp như Độitrưởng Lưu.Chú Hàn nào đó vừa ngồitrong nhà nói chuyện với ông Lưu cũng đã đi ra, nhìn thấy cha của Đội trưởngLưu, liền cười nói: “Huyện trưởng Lưu về rồi sao.”Người đàn ông trung niêntrông có vẻ giản dị như một thầy giáo trung học này không ngờ lại là huyện trưởngcủa huyện chúng tôi! Tôi lại một lần nữa chấn động.Thực ra Trần Gia Trangcách thị trấn không xa, có Đội trưởng Lưu lái xe hộ tống, chưa tới một giờ tôiđã về đến thôn rồi. Chiếc xe bốn bánh của anh ta vừa mới vào thôn, lập tức córất nhiều người dân chạy đến ngắm nhìn, đám trẻ choai choai thì chạy lăng xăngkhắp nơi, miệng không ngừng hò hét: “Mau ra đây xem xe hơi này, nó có bốn bánhcơ nhé.”“Ối chà, đây là xe từđâu đến nhỉ?”Có người nhìn qua cửa sổxe thấy tôi, vội vàng co cẳng chạy tới nhà chú Ba báo tin: “Chú Ba, thím Ba ơi,cô em họ Chung được người ta dùng xe hơi đưa về này!”Nghe đấy, nghe đấy, cứnhư thể tôi là tù nhân bị người ta áp giải về vậy.Chiếc xe jeep chạy thẳngmột mạch đến cửa nhà chú Ba, chúng tôi vừa xuống xe, hai chú thím liền lập tứcchạy ra đón. Nhưng Tiểu Minh Viễn chạy còn nhanh hơn bọn họ, loáng cái đã ômchặt lấy chân tôi. Tôi vội khom người xuống bế nó lên, hôn đánh chụt một cáilên má nó, lại hỏi mấy câu kiểu như cháu có nghe lời không, có ngoan không.Tiểu Minh Viễn ra sức gật đầu lia lịa.Thím Ba không biết rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì, liền ghé đến bên cạnh tôi cất tiếng hỏi nhỏ: “Thế nàylà sao thế cháu, là sao thế cháu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”Tôi dở khóc dở cười đáp:“Không có gì đâu thím, chỉ là đồ nhiều quá, nên cháu nhờ Đội trưởng Lưu đưa vềthôi.” Sau đó lại vẫy vẫy tay với Đội trưởng Lưu, nói: “Cảm ơn nhé, hay anh vàonhà uống chén trà rồi hãy đi!” Nói xong, tôi lại nhờ chú Ba tới chỗ thùng xegiúp chuyển đồ xuống. Đội trưởng Lưu khẽ gậtđầu, lẳng lặng tới giúp chú Ba mang đồ xuống.Đợi sau khi chúng tôivào nhà, mọi người trong thôn ở bên ngoài nói chuyện một lúc, rồi cũng dần tảnđi.Chú Ba và Đội trưởng Lưungồi trên giường lò nói chuyện, tôi bế Tiểu Minh Viễn cùng thím Ba vào bếp đuntrà, nhân tiện kể lại chuyện ngày hôm nay. Thím Ba nghe xong, vừa ngạc nhiênvừa vui mừng kêu lên: “Cháu đúng là bác sĩ sao, vậy thì tốt quá, sau này trongthôn chúng ta nhỡ có ai bị đau đầu cảm cúm thì cũng tiện hơn nhiều rồi. Cháukhông biết trong thôn không có bác sĩ bất tiện đến chừng nào đâu. Trước đây lỡmà bị ốm, mọi người đều phải cố chịu, nếu quả thực không chịu được thì mới lênxã mua bừa chút thuốc gì đó. Còn vị bác sĩ chân trần trên xã thì chỉ biết tiêmpenicillin cho người ta, mặc kệ bệnh gì cũng thế hết.”Nói xong, thím lại khentôi thêm một lần nữa, khiến tôi không khỏi có chút xấu hổ. Tiểu Minh Viễn ngồitrong lòng tôi thì mở to đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.Thím Ba lại nói: “TiểuMinh Viễn sau này phải học theo cô cháu đấy nhé, học được bản lĩnh rồi, có sựnghiệp rồi, như thế mới có thể báo đáp cô cháu cho tốt!”Tiểu Minh Viễn nghiêmtúc “dạ” một tiếng, như thể thật sự có thể hiểu được lời của thím BaTôi bật cười, lẩm bẩmnói: “Cháu cũng không mong nó có sự nghiệp gì to lớn, chỉ cần nó có thể lớn lênthành người, không đi học mấy thứ xấu xa, vậy là đã tốt lắm rồi.”Thím Ba khẽ trách:“Trông cháu nói kìa, Tiểu Minh Viễn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trưa naycòn giúp thím nhóm lửa đấy. Mà suốt cả ngày nó đều đi theo thím, không hềnghịch ngợm chút nào, thím chưa từng thấy đứa bé nào dễ trông như vậy. Sau nàycó cháu dạy dỗ, một đứa bé ngoan như vậy làm sao mà thành người xấu được chứ,cháu đứng có lo lắng vớ vẩn nữa đi!”Ôi bà cố nội của tôi ơi,tôi quả thực không lo lắng vớ vẩn chút nào!Tôi nhìn Tiểu Minh Viễntrong lòng với tâm trạng hết sức phức tạp, lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mạicủa nó, muốn nói gì đó, nhưng không biết rốt cuộc nên nói gì thì tốt.Thằng bé rất nhạy cảm,dường như đã nhìn ra được điều gì trên khuôn mặt tôi, ánh mắt liền trở nên hếtsức rụt rè, cứ như sợ làm tôi giận. Mãi một lúc lâu sau, nó mới nói khẽ: “Côơi, sau này cháu sẽ nghe lời, sẽ không trở thành người xấu đâu.”Trái tim tôi như độtnhiên bị thứ gì đó đâm mạnh, khiến lồng ngực đau nhói. Bắt đầu từ ngày nhậnnhiệm vụ, tôi luôn có một ý nghĩ: nó là Kim Minh Viễn của hai mươi chín nămsau, là một kẻ đã từng phạm tội giết người, nhưng đối xử như thế với một đứa béđáng thương là một điều tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ. Tuy trước giờ tôi vẫn luôndịu dàng với nó, nhưng một đứa bé nhạy cảm như nó liệu có phải sớm đã phát giácra điều gì rồi không?“Cô tin cháu!” Tôi trịnhtrọng trả lời: “Tiểu Minh Viễn của cô vừa thông minh vừa chính trực, sau nàychắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông tốt.”“Sau này cháu cũng muốnlàm bác sĩ.” Tiểu Minh Viễn cuối cùng đã chịu nở nụ cười. Trong khoảnh khắc đó,ánh mặt trời dường như đã soi rọi khắp căn phòng, thế giới cũng trở nên rực rỡhơn.“Bác sĩ à…” Tôi thấy cóchút khó xử, làm bác sĩ không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ riêng việc đi họcđã có thể khiến người ta phát điên: “Đây là chuyện của tương lai, chúng ta cứđể tương lai hãy nói, nhé!” Ai mà biết được sau này nó sẽ có hứng thú với nghềnào chứ. Kiếp trước không phải nó mở công ty cũng rất phát đạt đó sao… Ôi, phì,sao tôi lại nhắc đến chuyện kiếp trước làm gì chứ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.